Vô Thượng Thần Đế

Chương 3602: Vũ Thiên (1)

Mục Vân gật gật đầu, chỉ chỉ thiên tài địa bảo trong bảo khố, nói:
- Nơi này có không ít thiên tài địa bảo, ngươi trước tiên giúp ta sửa sang lại, biên soạn ra một danh sách.
Bạch Trần nói.
- Tuân mệnh.
Mục Vân hơi gất đầu, trực tiếp đi ra Thiên Độc cổ tháp, lại phát hiện bên ngoài có ba người, đều ăn mặc dong binh.
- Các ngươi chính là dong binh thủ hạ của Đoàn Thiên Nhai?
Mục Vân ỏi.
- Dễ nói, chúng ta chính là dong binh lợi hại nhất Tam Nguyên giới.
Một người đàn ông hét lên.
Nguyên lai ba người bọn họ chính là Trục Tinh, Huyễn Nguyệt, Tàn Dương, ở bên ngoài chờ Mục Vân, muốn mai phục chặn giết, thay Đoàn Thiên Nhai báo thù.
Nhưng Mục Vân đang tìm hiểu Tinh Sát biến, còn chưa đi ra ngoài, bọn họ chờ không kịp, dứt khoát xông vào Thiên Độc cấm địa.
Bọn họ đã nhận được tin tức, biết Mục Vân luyện hóa Thiên Độc Cổ Tháp, nhưng bọn họ cư nhiên không có lùi bước sợ hãi, trực tiếp xông vào.
- Lá gan các ngươi ngược lại không nhỏ, ta đã luyện hóa Thiên Độc Cổ Tháp, các không phải ngươi địch thủ của ta.
Mục Vân lắc đầu, ba người này, thực lực chỉ là Thánh Nhân tiểu vị cảnh, tuyệt đối không phải địch thủ của hắn.
- Ha ha ha, trò cười, ngươi cho rằng ngươi có Thiên Độc Cổ Tháp rất lợi hại? Hôm nay để cho ngươi kiến thức, ba huynh đệ chúng ta lợi hại!
Ba người cười rộ lên, hình thành trận thế tam giác, vây quanh Mục Vân, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền này, trong suốt như ngọc, bao phủ một tầng sương mù màu hồng nhạt, từng đợt khí tức yêu dị tà mị, từ trong vòng cổ tràn ngập ra.
- Tà Mị Hạng Liên?
Ánh mắt Mục Vân ngưng tụ, hắn đã sớm nghe nói qua, ba dong binh này có một vòng cổ, là một trong những trang sức thượng cổ, Tài Mị Hạng Liên, đã từng thuộc về Cửu Vĩ Miêu tộc.
- Hắc hắc, coi như ngươi thức thời, thủ đoạn ngươi lợi hại đến đâu cũng vô dụng, dưới khí tức Tài Mị Hạng Liên bao phủ, ngươi cho dù có tuyệt thế thần công, cũng không có biện pháp thi triển ra.
Ba dong binh dương dương đắc ý, cái vòng cổ này là thứ của Cửu Vĩ Miêu tộc, người ngoài rất khó khống chế, nhưng ba người bọn họ liên thủ, cũng có thể phát huy ra hiệu quả của Tài Mị Hạng Liên.
Tài Mị Hạng Liên, bản thân không có bất kỳ uy lực gì, ngay cả một con kiến cũng giết không chết, nhưng trong bảy món trang sức thượng cổ, danh tiếng của Tài Mị Hạng Liên rất lớn, ba dong binh này, dựa vào Tài Mị Hạng Liên hoành hành nhiều năm, xông ra một phen thanh danh thật lớn.
Tất cả những điều này, đều bởi vì hiệu quả đặc thù của Tà Mị Hạng Liên.
Khí tức Tài Mị Hạng Liên phóng thích ra ngoài, có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái mị hoặc.
Trạng thái mị hoặc là một loại trạng thái tiêu cực, sau khi người lâm vào trạng thái mị hoặc, không cách nào thi triển chiêu thức kỹ năng, cũng không cách nào phóng thích pháp bảo, giống như dã thú bị cắt đứt nanh vuốt, chỉ có thể dùng công kích bình thường chém ngang.
Loại thủ pháp khống chế này, đối với cao thủ cấp độ Đại Thánh mà nói thì rấtbình thường, nhưng ở cảnh giới Thánh Nhân thì lại rất rất hiếm thấy.
Trong chiến đấu của cao thủ Đại Thánh, khinh thường sử dụng man lực, mỗi một vị Đại Thánh, đều là cao thủ hệ khống chế, am hiểu dùng các loại thủ pháp khống chế, làm cho địch nhân lâm vào trạng thái định thân, mị hoặc, chậm chạp, choáng váng, suy yếu, chảy máu, trúng độc vân vân, lại ra tay thu đầu người.
Mà loại thủ pháp chiến đấu này, ở trong cảnh giới Thánh Nhân, là phi thường hiếm thấy, Thánh Nhân bình thường, đều thích chân đao thực thương cứng đối cứng, người biết chơi khống chế phi thường ít, cũng không ai biết giải phá.
Ba dong binh này chỉ có một loại thủ pháp khống chế, cũng đã xông ra danh khí lớn như vậy, chính là khi dễ Thánh Nhân bình thường sẽ không thể phá giải, vừa lâm vào trạng thái mị hoặc, pháp bảo không thả ra được, kỹ năng chiêu thức không dùng được, chỉ có thể chờ đợi bị chém, tự nhiên chịu hết khổ sở. Mục Vân bị khí tức tà mị bao phủ, hắn trong nháy mắt lâm vào trạng thái mị hoặc, cả người hắn giống như bị nguyền rủa cùng gông cùm, kỹ năng chiêu thức không thả ra được, pháp bảo cũng không thả ra được, Thiên Độc cổ tháp của hắn, bi minh một tiếng, trực tiếp hóa thành lưu quang, trốn vào thân thể hắn, không có biện pháp lại thả ra.
- Ha ha ha, có phải không thoải mái hay không? Ta nói, ngươi cho dù có tuyệt thế thần công, pháp bảo thông thiên, cũng không có biện pháp sử dụng.
Một dong binh cười rộ lên, sau đó rút trường kiếm ra, hung hãn giết tới Mục Vân.
Mục Vân bây giờ đã lâm vào trạng thái mị hoặc, không thể sử dụng kỹ năng chiêu thức, ngay cả pháp bảo cũng không thể dùng, tựa hồ là mặc người chém giết.
Nhưng trên mặt Mục Vân, cũng không có một tia bối rối thần sắc, vẫn như cũ rất trấn định.
- Ba phế vật các ngươi, đối phó các ngươi, ta dùng cây chém là đủ rồi.
Mục Vân lạnh lùng cười, trực tiếp nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất, dùng cành cây làm kiếm, một kiếm đâm thẳng về phía trước.
Trạng thái mị hoặc, không thể dùng kỹ năng chiêu thức, nhưng có thể dùng công kích bình thường, chém ngang.
Đối phó với ba dong binh này, Mục Vân không nói hai lời, trực tiếp đâm điên cuồng.
Ba người chấn động, chợt nghe thấy kiếm khí gào thét vang lên, Mục Vân tuy rằng không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, nhưng chém ngang cuồng sát như vậy, uy lực kiếm khí cũng mênh mông kinh thiên.
- Không đúng! Thánh Nhân tiểu vị cảnh, làm sao có kiếm khí lợi hại như vậy?
- Xong rồi, đá trúng tấm sắt rồi.
- Tên này, quả thực là khủng bố, nhanh lui lại!
Ba dong binh vừa nhìn thấy kiếm khí của Mục Vân, sắc mặt nhất thời cuồng biến.
Liếm máu trên đầu đao nhiều năm, bọn họ rèn luyện ra trực giác còn nhạy bén hơn dã thú, vừa nhìn thấy khí thế của Mục Vân, đã biết đá vào thiết bản, lập tức phân tán chạy trốn.
Bọn họ rất thông minh, ba người phân tán chạy trốn, mà Mục Vân chỉ có một người, vô luận như thế nào, bọn họ đều có thể chạy thoát, xem ai xui xẻo bị đuổi kịp.
- Gà đất ngói sành, không chịu nổi một kích.
Mục Vân lắc đầu, nhớ lúc trước Đoàn Thiên Nhai hăng hái, hung hãn cỡ nào, nhưng ba dong binh này, thật sự là gà đất ngói sành, xông ra hư danh, chỉ là dựa vào Tà Mị Hạng Liên tác oai tác quái mà thôi, một khi Tà Mị Hạng Liên mất hiệu lực, bọn họ sẽ ôm đầu chạy trốn, chạy trối chết.
Nhưng họ không chạy được bao xa, tất cả đều không thể chạy, bởi vì đất dưới chân họ đã trở thành bùn đầm lầy.
Mục Vân xuất ra một trang Địa Nguyên thư, trên trang sách, hai chữ ‘đầm lầy’ lóng lánh ánh sáng màu đen phóng thích ra khí tức khủng bố, đại địa trong phạm vi mấy dặm, toàn bộ biến thành thế giới bùn đầm lầy.
Ba dong binh lún sâu lầy lội, lập tức lâm vào trong vũng bùn, không cách nào thoát thân.
- Đại nhân, tha mạng.
- Ba huynh đệ chúng ta có mắt không tròng, đắc tội đại nhân, cầu đại nhân khai ân.
- Chỉ cần đại nhân chịu buông tha chúng ta, chúng ta nguyện ý làm heo làm ngựa, đi theo đại nhân.
Ba người lâm vào trong đầm lầy, biết không cách nào thoát thân, nhất thời liên thanh kêu khóc cầu xin tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận