Vô Thượng Thần Đế

Chương 424: Nhất Tầng Hồn Đàn

Người đó là ai, Mục Vân cũng không biết.
Thế nhưng loại uy lực kia lại làm cho Mục Vân hiểu rõ, cho dù ở trong ngàn vạn đại thế giới, muốn làm đến một bước này, cũng căn bản là không thể nào.
Thậm chí có thể nói, trong ngàn vạn đại thế giới, những lão quái vật kia, cách một bước này, cũng là chênh lệch rất xa.
- Ngươi cho ta nhìn những thứ này là vì cái gì?
Mục Vân mở miệng quát:
- Chẳng lẽ là để ta biết mình nhỏ bé đến cỡ nào? Ta cám ơn ngươi, ta biết mình nhỏ bé đến cỡ nào, ngươi không cần để ta lại nhìn!
- Trong tay ngươi, ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật bị ngươi xem thường đùa cợt thôi, đúng không?
- Ngươi đang khuyên bảo ta, đừng tự cho là đúng, tự nhận là thiên mệnh chi tử gì đó, tầm thường cỡ nào đúng không?
Mục Vân không ngừng tự nói, nói một lại một câu.
Đáp lại hắn chỉ có không gian bạch sắc trống rỗng.
Nhưng không biết nói bao lâu, đột nhiên, một đạo quang mang tản ra, bóng người bạch bào lại một kiếm phá toái hư không, giống như trực tiếp đi tới trước mặt Mục Vân, một kiếm kia, bình thản không có gì lạ, nhưng ở trong mắt Mục Vân, lại là bắn thẳng đến cặp mắt của hắn, như muốn làm cho hắn vẫn diệt!
- Không!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt như đang sụp đổ, một cảm giác bất lực từ đáy lòng bay lên.
Chỉ là, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một đạo quang mang kia vọt thẳng vào trong đầu của hắn.
Oanh...
Trong nháy mắt này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể triệt để bị giam cầm, hoàn toàn không cách nào động đậy!
Đinh...
Một tiếng dặn dò vang lên, nhưng Mục Vân cảm giác được, thân thể của mình tuyệt không nổ tung, ngược lại là trong đầu giống như có thêm thứ gì, cả người trở nên vô cùng thông thấu.
- Kiếm thế!
Mục Vân hơi sững sờ, thần sắc kinh ngạc.
Bàn tay hơi duỗi ra, toàn bộ cánh tay của Mục Vân trực tiếp giơ ra, một khí thế bén nhọn trực tiếp bộc phát.
- Kiếm thế đại viên mãn!
Mục Vân thì thầm, bàn tay không ngừng khoa tay, ở trong không gian thần bí này, hắn triệt để lâm vào mê huyễn.
Thân thể của hắn không ngừng huy động, giống như cầm một thanh kiếm trong tay.
Chỉ là bàn tay kia động lên, trong tay của hắn hình như thật xuất hiện một thanh kiếm.
- Kiếm thế đỉnh phong!
Mục Vân lẩm bẩm, lần nữa mở miệng, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.
Sau kiếm thế đỉnh phong chính là kiếm tâm!
Nếu kiếm khách có thể tìm được kiếm tâm của mình, một kiếm vung ra, quả nhiên là vượt qua lực lượng thiên địa, hủy diệt vạn vật.
Chỉ là, Mục Vân hiện tại cũng không có kiếm tâm của hắn, cho dù là kiếp trước, hắn cũng chỉ đến tình trạng kiếm thế đỉnh phong.
Bản thân đối với kiếm, hắn vẫn có một chút thái độ chơi đùa, cũng không phải tập trung nghiên cứu kiếm đạo.
Mà giờ khắc này, kiếm thế đỉnh phong nhất cử đề thăng, càng làm cho trong lòng Mục Vân rung động.
Uy lực một kiếm của bóng người bạch bào không ngờ lại có thể mang cho hắn nhiều lĩnh ngộ như thế.
- Không đúng!
Mục Vân đột nhiên mở miệng.
Vừa dứt lời, Mục Vân ngậm miệng không nói, trực tiếp ngồi xếp bằng.
Mà giờ khắc này, hai người Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chờ đợi bên cạnh Mục Vân đột nhiên kinh hô lên, trợn mắt hốc mồm nhìn thân thể Mục Vân chậm rãi ngồi dậy.
Mà tại dưới chân hắn, một đạo ngọn lửa màu tím và một đạo ngọn lửa màu xanh xen lẫn nhau quấn quanh, hai đạo hỏa diễm dựa sát vào nhau, giữa lẫn nhau không có một tia cao ngạo, giống như tín đồ thành kính, tụ lại dưới chân Mục Vân.
Hai đạo hỏa diễm quấn quanh lấy nhau, giữa lẫn nhau giống như long quấn phượng đấu, lẫn nhau giao hợp.
Dưới chân Mục Vân dần dần xuất hiện một bóng mờ.
- Hồn Đàn!
Thấy cảnh này, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lập tức ngốc.
Trước đó, Mục Vân vẫn là Thông Thần cảnh cửu trọng, mà trong lúc hôn mê, không ngờ lại trực tiếp vượt qua thập trọng, bắt đầu chú tạo Hồn Đàn.
Vậy đã nói rõ, Mục Vân không chết!
- Vân ca!
Thấy cảnh này, thân thể hai người nhịn không được run, không chút nào dám kém, trực tiếp chằm chằm Mục Vân.
Dần dần, hai đạo thiên hỏa dây dưa phía dưới thân thể Mục Vân tụ hợp cùng một chỗ, tụ tập thành một Hồn Đàn.
Hồn Đàn kia, toàn thân cao thấp đen kịt một mảnh, thao thiên liệt diễm, cháy hừng hực.
Đột nhiên, Mục Vân ở trong không gian thần bí chỉ cảm thấy thân thể của mình hình như trở nên phiêu linh, giật giật ngón tay, hắn phát hiện mình có thể điều khiển thân thể!
Chỉ là, kinh ngạc tuyệt không tiêu tán, một lực lượng kỳ lạ từ não hải vọt thẳng tới ngũ tạng lục phủ của thân thể.
Một cỗ lực lượng kia không ngừng làm dịu thân thể Mục Vân, mà cuối cùng khi hội tụ đến bụng dưới còn lưu lại một bộ phận cực lớn.
Chỉ là một bộ phận này, Mục Vân lại không cách nào khống chế.
Bá...
Trong lúc đó, Mục Vân vội vàng mở hai mắt ra.
- Vân ca!
- Vân ca!
Nhìn thấy Mục Vân tỉnh lại, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lập tức tiến lên, một trái một phải, ôm thật chặt Mục Vân vào trong ngực.
- Ta không sao!
Nhìn hai người, Mục Vân vỗ bả vai, cười nói:
- Đã làm cho các nàng lo lắng, lần này cũng coi là nhân họa đắc phúc, võ giả vốn là nghịch thiên mà đi, các nàng cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ là, cảm nhận được hai thân thể nở nang dựa vào trên người mình, Mục Vân đột nhiên nghĩ đến một cỗ lực lượng kỳ lạ nơi bụng kia.
Ông...
Bàn tay vừa nhấc, một đạo phong ấn trực tiếp che cửa phòng lại, Mục Vân trực tiếp ném hai người lên trên giường.
- Vân ca, ngươi làm gì đấy?
- Đương nhiên là làm chính sự!
Mục Vân cười xấu xa.
Vừa dứt lời, Mục Vân lấn người bay lên, trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp.
Độc chiến song phượng, trải qua đại chiến, ba bóng người ngồi khoanh chân ở trên giường.
- Tiếp theo nghe ta nói, mau chóng luyện hóa một cỗ lực lượng từ trong cơ thể ta đến thân thể các nàng kia, loại lực lượng này vô luận là đối với tôi luyện thân thể, hay là đề thăng tu vi đều có chỗ tốt to lớn.
Nhìn hai thân thể nở nang, Mục Vân chân thành nói.
- Ừm!
Trên người Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chỉ khoác lên một lớp sa mỏng, ngồi xếp bằng, cảm ngộ một cỗ lực lượng đặc thù đang lưu động trong cơ thể.
Nhìn hai vị mỹ thê, Mục Vân lại một trận tâm viên ý mã, nhưng mà cuối cùng vẫn áp chế, ngồi xếp bằng.
Nhất tầng Hồn Đàn!
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân mới bắt đầu quan sát hồn hồ, thời khắc này, trong hồn hồ, linh hồn lực đang điên cuồng xảy ra, mà dần dần, những linh hồn lực kia dần dần bắt đầu hội tụ, ngưng tụ thành một bóng người.
Bóng người kia, từ dáng người, đến nhất cử nhất động, so với bản thân Mục Vân đều không khác nhau chút nào.
Hồn phách!
Chính xác mà nói là hư hồn!
Đến Niết Bàn cảnh, võ giả thành hư hồn, chính là sau khi linh hồn lực triệt để ngưng tụ tạo thành.
Hư hồn, cũng không phải hồn phách chân chính của võ giả.
Cái gọi là Niết Bàn, chính là Niết Bàn trọng sinh, sau cửu trọng Hồn Đàn chính là hỗn đàn vỡ vụn, thành tựu Tiên cảnh.
Khi đó mới thật sự là linh hồn, võ giả phá diệt nhục thân, mà linh hồn còn lại, sẽ được tái tạo nhục thân, bất tử bất diệt.
Nhưng nếu linh hồn cũng bị giảo sát, thì đó chính là triệt để bỏ mình, xoay chuyển trời đất vô số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận