Vô Thượng Thần Đế

Chương 1133: Đánh Vỡ Chuyện Tốt? (2)

- Ý tứ chính là... Tỉ như hai tay của ta sẽ thả ở trên thân thể ngươi.
- Ngươi bây giờ không phải đặt ở trên người ta sao?
- ...
Lần nữa nhìn bốn phía, Mục Vân mở lời:
- Ngươi lại nghĩ kỹ, ta chỉ vì phá vỡ trận pháp, chạy khỏi nơi này, động thủ động cước với ngươi, cũng là bất đắc dĩ, có đáp ứng hay không, đều xem ngươi.
- Ngươi nằm mơ!
Minh Nguyệt Tâm trong lúc nhất thời khẽ nói:
- Bớt ở chỗ này kiếm cớ, trận pháp này ta căn bản không nhìn ra, ngươi có biện pháp gì?
- Ngươi đừng quản ta có biện pháp gì, ta dù sao là...
Oanh...
Mục Vân còn chưa nói xong, lập tức, một tiếng oanh minh từ bên trên truyền ra.
Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc làm cho bên trong lòng người phát lạnh.
Nương theo lấy tiếng oanh minh vang lên, phía trên thế mà xuất hiện mấy chục đạo thân ảnh.
Những bóng người kia giống như đứng phía trên tinh thạch trong suốt cách hai người không đến trăm mét, cúi đầu nhìn phía dưới.
- Luân Nhiên!
Nhìn một thân ảnh kia, Minh Nguyệt Tâm triệt để sửng sốt.
- Luân Nhiên là ai?
- Luân Hồi tiểu thế giới, đệ đệ Luân Vô Thường!
Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói:
- Nghe nói thực lực kẻ này không kém Luân Vô Thường, chỉ là Luân Vô Thường chính là con trai trưởng, hắn là con thứ, một mực bị áp chế, cho nên mới không có danh khí gì.
Đệ đệ Luân Vô Thường.
Trong lòng Mục Vân hơi hồi hộp một chút.
Luân Vô Thường thế nhưng bị mình tự tay chém giết, nếu Luân Nhiên biết, còn không muốn sống mái với mình.
Không thể lại để cho nữ nhân này tùy hứng, bằng không hai người bọn hắn đều phải chết.
- Ngươi...
- Ngươi...
Cơ hồ là đồng thời, hai người đồng thời mở miệng.
- Ngươi nói trước đi!
Mục Vân hậm hực nói.
Minh Nguyệt Tâm gật đầu nói:
- Ngươi mau chóng phá vỡ trận pháp, bọn hắn từ bên ngoài tiến vào, nếu bị bọn hắn nhìn thấy, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Hẳn phải chết không nghi ngờ?
- Luân Nhiên kia một mực truy cầu ta...
Minh Nguyệt Tâm hừ một tiếng nói.
Nói lời này ra, Mục Vân càng không kịp chờ đợi.
Lúc đầu mình giết Luân Vô Thường, Luân Nhiên dù nói thế nào cũng sẽ báo thù, hiện tại nếu Luân Nhiên kia nhìn thấy mình và Minh Nguyệt Tâm có bộ dáng hiện tại, không giết mình mới quái.
- Vậy đắc tội.
Mục Vân không nói hai lời, hai tay thuận theo lưng Minh Nguyệt Tâm, đi tới phía dưới, mười ngón kết ấn, một cỗ lực lượng vô danh bộc phát.
Trong lúc nhất thời, Minh Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy một đôi tay của Mục Vân đặt ở trên bờ mông của mình, thẹn quá hoá giận, vừa định mở miệng quát lớn, thế nhưng nghe được tiếng oanh minh phía trên, ngậm miệng không nói.
Giờ khắc này, Mục Vân căn bản không quản hai tay của mình để ở nơi đâu, chỉ là dẫn phát xuất hiện, trên mặt hồ, một đầu sợi tơ màu băng lam bỗng nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt nhìn thấy sợi tơ màu băng lam xuất hiện, sắc mặt Mục Vân vui mừng, bàn tay lại lần nữa nhô ra.
- Tiếp tục!
Mục Vân giờ phút này căn bản không tâm tình nhìn Minh Nguyệt Tâm trong ngực mình đang biểu lộ ra tư thái như thế nào.
Chỉ là quên hết tất cả, hai tay dựa vào thân thể Minh Nguyệt Tâm, kết một đạo đạo ấn pháp.
Dần dần, cả người Minh Nguyệt Tâm mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên, thân thể cũng là bắt đầu mềm mại hơn, tựa ở Vân vai đầu Mục, cuối cùng thì thầm, không biết đang nói cái gì.
Tiếng vù vù không ngừng vang lên, từng sợi tơ màu lam xuất hiện, trong nháy mắt sợi tơ màu lam xuất hiện, Mục Vân chỉ cảm thấy mình cách hạch tâm trận pháp này càng ngày càng gần.
- Thì ra là thế.
Nhìn sợi tơ lít nha lít nhít phía trên hiện ra lam quang nhàn nhạt, trong lòng Mục Vân vui mừng, vừa sải bước ra, trong mắt mang theo hứng thú nồng đậm.
Mà cùng lúc đó, phía trên hai người, từng đạo thân ảnh thay nhau xuất lực, nện ở phía trên tường ốp, tiếng răng rắc răng rắc càng ngày càng vang.
Cái trán Mục Vân đổ đầy mồ hôi, trong lòng càng lo lắng.
Hắn nhất định phải giải khai trận pháp trước khi mấy người phía trên phá vỡ phòng ngự đại trận phía ngoài, nếu không, nhìn thấy Luân Nhiên, mình tất nhiên sẽ bị chém giết.
Một khi hiện ra ý nghĩ này, Mục Vân xuất thủ càng nhanh chóng.
có thể nói thân thể Minh Nguyệt Tâm là một cái tiết điểm nổi trội của trận pháp, lấy thân thể nàng làm điểm xuất phát, có thể xúc động lên toàn bộ đại trận.
Lần này, Mục Vân triệt để không còn so đo đến cùng mình sờ đến chỗ nào trên người Minh Nguyệt Tâm, một mực giở trò trên người nàng, kết ấn phá trận.
Tiếng ong ong ong, càng ngày càng gấp rút.
Cuối cùng, nương theo một tiếng vù vù cuối cùng trong nháy mắt vang lên, Mục Vân triệt để thở dài một hơi.
- Cuối cùng hoàn thành!
Hai tay Mục Vân đình chỉ kết ấn, lại lần nữa cảm giác được mềm nhũn, lúng túng thu hồi hai tay.
Nhìn thấy từng sợi tơ màu lam trên đỉnh đầu, ánh mắt Mục Vân lộ ra vẻ mỉm cười.
- Kết thúc rồi?
- Ừm!
- Vậy ngươi còn không mau phá vỡ trói buộc này?
- Không có vấn đề!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ là ngươi cần phải ghi nhớ lời ngươi đã nói qua đó.
- Ngươi yên tâm, sẽ không quên!
Toàn bộ trên người Minh Nguyệt Tâm khắp nơi đều là chỉ ấn, một gương mặt càng đỏ bừng một mảnh.
Oanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng oanh minh bỗng nhiên vang lên, cả bốn phương, từng khối giống như tinh thạch óng ánh sáng long lanh rớt xuống.
Bá một tiếng vang lên, một thân ảnh dẫn đầu vọt xuống.
- Nhanh phá trận!
Minh Nguyệt Tâm lo lắng nói.
Nàng bị Mục Vân nhìn sạch sành sanh đã là lỗ lớn, hiện tại lại bị những người khác nhìn thấy, kia thì không cần sống nữa.
- Tốt!
Mục Vân mỉm cười, vừa sải bước ra, dẫn đầu đi qua một bên.
- Trận pháp, đã phá!
Minh Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy thân thể của mình bỗng nhiên nhẹ nhõm, không kịp nghĩ nhiều, mặc y phục Mục Vân trước đó choàng trên lưng nàng lên trên người.
- Minh Nguyệt Tâm!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng hô mang theo kinh hỉ, đột nhiên vang lên.
Chính là Luân Nhiên!
Luân Nhiên nhìn qua thì trắng hơn Luân Vô Thường một ít, thế nhưng một đôi mắt cho người ta cảm giác càng thêm vẻ lo lắng.
- Ngươi là ai?
Một đôi mắt Luân Nhiên rơi trên người Mục Vân, kinh ngạc hỏi.
Chỉ là ánh mắt rơi vào trên người hai người, xoay trái rẽ phải một lúc, sắc mặt Luân Nhiên lại càng ngày càng khó coi, cuối cùng, triệt để biến thành màu xanh trắng.
Trên người Minh Nguyệt Tâm đang khoác rõ ràng là quần áo của nam tử, chỉ che lại bộ vị quan trọng, đùi và cổ đều lộ ra ở bên ngoài.
Thủ ấn phía trên đỏ bừng, cho dù Minh Nguyệt Tâm đang cực lực che giấu, thế nhưng chỗ nào có thể che giấu được.
- Hai người các ngươi...
Luân Nhiên nhìn hai người, tức giận đến phát run.
- Minh Nguyệt Tâm, Luân Nhiên ta tự hỏi thực lực thiên phú không kém ngươi, ta trước kia nói qua cho với ngươi, tương lai, Luân Hồi tiểu thế giới nhất định là của Luân Nhiên ta, sau khi ngươi trở thành kẻ thống trị Thánh Quang tiểu thế giới, hai người chúng ta kết làm vợ chồng, châu liên bích hợp, ai có thể cản?
- Thế nhưng không nghĩ tới, ngươi một mực từ chối ta, lại cùng tiểu bạch kiểm này làm ra chuyện cẩu thả bực này tại nơi đây, ngươi...
- Luân Nhiên, chú ý lời ngươi diễn đạt, ta và Mục Vân cũng không có quan hệ thế nào!
Minh Nguyệt Tâm bị kiểu nói này, trong lòng càng ủy khuất, quát.
- Mục Vân! Ngươi chính là Mục Vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận