Vô Thượng Thần Đế

Chương 560: Trưởng lão nội môn

Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Dù sao có Xà Tôn Giả làm chỗ dựa, không cần sợ!
Nghe đến lời này, mấy đệ tử ngoại môn kia trợn tròn mắt.
Xà Tôn Giả?
Đây chính là nhân vật địa vị đặc biệt, ngay cả chưởng môn đều muốn cung cung kính kính đối đãi.
Bọn hắn những đệ tử ngoại môn, cho ăn bể bụng cũng chỉ dám khi dễ đệ tử tạp dịch, so với Xà Tôn, vậy đơn giản là cách xa vạn dặm khoảng cách.
- Mục gia gia, Chu gia gia, ta sai, ta sai, ta sai rồi!
Ngay tại giờ phút này, Thiệu Khang đột nhiên từ dưới đất bò dậy, ghé vào dưới chân hai người, vẻ mặt đưa đám nói:
- Ta là vương bát đản, hai vị gia gia xem ta như cái rắm thả được rồi!
- Tốt!
Chu Kiệt cười hắc hắc, nhìn Thiệu Khang nói:
- Không phải ngươi mới vừa rất phách lối sao? Còn nghĩ muốn giết ta, ngươi rất lợi hại.
- Thiệu Khang, ngươi xem một chút ngươi đang làm gì?
- Đại ca?
Nhìn thấy một bóng người vọt tới, Thiệu Khang lập tức biến sắc, nụ cười âm hiểm treo ở trên mặt, nhìn Chu Kiệt đi tới, lập tức xông ra, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, thẳng hướng Chu Kiệt.
- Phế vật, ta muốn ngươi chết!
Lúc đầu Chu Kiệt muốn giáo huấn Thiệu Khang một chút, làm sao biết, nhìn thấy một bóng người kia, Thiệu Khang thế mà phấn khởi phản kháng.
Hắn vốn bị mấy người đánh không đứng dậy nổi, nào còn có khí lực đi chống cự một chủy thủ này.
Phốc...
Sau một khắc, một tiếng phốc phốc vang lên, sắc mặt Chu Kiệt nháy mắt trắng bệch.
- Xong đời rồi, xong đời rồi, ta muốn chết rồi, ta muốn chết rồi, Mục Vân, ta chết rồi, ta ngay cả đau đớn đều không cảm giác được!
Chu Bàn Tử oa oa hô to, vẻ mặt đưa đám nói.
- Ngươi...
Nhưng mà tiên huyết bão tố trào ra, mặt mũi Thiệu Khang tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn một bóng người trước mặt.
Mục Vân!
Hắn không nghĩ tới, Mục Vân sẽ giết hắn, hắn căn bản không tin Mục Vân dám giết hắn.
Hắn nhưng đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm sơn, trong tông môn quy định, đệ tử ngoại môn sinh mệnh là nhận bảo hộ.
- Thiệu Khang!
Thấy cảnh này, sắc mặt thanh niên xông lại lập tức đỏ lên, hô hấp trầm trọng.
- Chỉ là tạp dịch đệ tử, dám ra tay với đệ tử ngoại môn, chém giết đệ tử ngoại môn, ta nhìn các ngươi muốn chết!
Thanh niên kia bước ra một bước, thẳng hướng Mục Vân.
- Cẩn thận, Mục Vân, hắn là Thiệu Minh, ca ca Thiệu Khang!
Chu Kiệt lập tức nhắc nhở nói:
- Gia hỏa này là Linh Huyệt cảnh cửu trọng, tuy là đệ tử ngoại môn, thế nhưng là so...
Phanh...
Chỉ là, Chu Kiệt một câu còn chưa nói xong, một tiếng ‘bang’ vang lên, Thiệu Minh kia xông lại trực tiếp bị Mục Vân đánh bay.
- Ngươi vừa mới nói cái gì? Mập mạp!
- A! A, không có gì, không có gì!
Chu Kiệt phất phất tay, một mặt im lặng.
Thiệu Minh ăn Mục Vân một quyền, miệng trực tiếp phun tiên huyết, lăn trên mặt đất.
- Ngươi... Không phải tạp dịch đệ tử?
Mục Vân sâm nhiên cười nói:
- Ta là đệ tử nội môn, vừa mới tấn thăng, trang phục còn chưa kịp đổi!
- Ngươi...
Nghe đến lời này, Thiệu Minh che ngực, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra.
- Làm càn, thời điểm ngươi là đệ tử nội môn, công nhiên đánh giết đệ tử ngoại môn trong tông môn, tội chết một đầu!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng gầm gừ vang lên, một bóng người, theo sát mà tới.
- Chơi lớn, chơi lớn, đây là gia gia Thiệu Minh cùng Thiệu Khang - Thiệu Nhậm Nghĩa, nội môn trưởng lão, cường giả Thông Thần cảnh, lần này làm lớn rồi!
Nhìn người tới, Chu Kiệt nhịn không được thấp giọng nói.
- Không cần sợ, hiện tại ta dám giết người thì không sợ người đụng đến ta!
Mục Vân mỉm cười, cho một ánh mắt yên tâm.
- Ta nếu không đến, ngươi bị người đánh chết cũng không ai quản, đệ tử ngoại môn tính toán cái gì, Thiệu Minh dám đánh ngươi, ta cũng giết hắn như thế,
không sợ!
Mục Vân không quan tâm khoát tay một cái nói.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Chu Kiệt cảm giác lòng của mình đều muốn nhảy ra.
Mặc dù không biết kiên cường của Mục Vân đến từ nơi nào, thế nhưng đây mới là thái độ cùng tự tin võ tu nên có.
Chu Kiệt phát hiện, mình một hai chục năm thật đều sống uổng phí!
- Ngươi tên là gì?
Nhìn Thiệu Nhậm Nghĩa, Mục Vân mở miệng hỏi.
- Ta chính là nội môn trưởng lão, Thiệu Nhậm Nghĩa!
- Ừm, rất tốt, ngươi tới đúng lúc, Thiệu Khang vô cớ khi nhục ta là đệ tử nội môn, thậm chí cầm kiếm giết ta, bị ta đánh chết, ngươi vừa rồi làm chứng, còn có, Thiệu Minh này thế mà không hỏi thị phi, muốn giết ta báo thù vì đệ đệ hắn, đệ tử ngoại môn dạng này, không cần cũng được!
Mục Vân mở miệng nói:
- Thân là nội môn trưởng lão, Thiệu Nhậm Nghĩa ngươi đương nhiên sẽ xử lý theo lẽ công bằng đúng không?
- Đó là đương nhiên!
Thiệu Nhậm Nghĩa khẽ nói.
- Như thế rất tốt, ta muốn dẫn huynh đệ của ta đi chữa thương, ngươi xử lý chuyện còn lại đi!
Mục Vân nói, thế mà thật đi nâng Chu Kiệt, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Thiệu Nhậm Nghĩa lúc này mới kịp phản ứng, quấn một vòng tròn, nguyên lai là Mục Vân đang đùa bỡn hắn.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Thiệu Nhậm Nghĩa quát:
- Ngươi nói ngươi là đệ tử nội môn, ta danh ngạch nắm chắc đệ tử nội môn Thiên Kiếm sơn, căn bản không có Mục Vân ngươi, ngươi giả mạo đệ tử nội môn, phải bị tội gì?
- Hôm nay, ta thay thế nội môn, bắt ngươi trở lại tiếp nhận thẩm vấn, ngươi dám phản kháng, chính là muốn chết.
- Ta không phản kháng, chỉ là, ngươi có quyền lợi bắt ta sao? Chỉ là một nội môn trưởng lão mà thôi!
Chỉ là một nội môn trưởng lão... Mà thôi?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Chu Kiệt chỉ cảm thấy tròng mắt của mình đều muốn trừng ra ngoài.
Mục Vân này nói chuyện, cũng thực sự quá ngưu bức đi.
Cho tới nay, hắn coi Mục Vân là loại đệ tử vô thanh vô tức, không nghĩ tới hôm nay thể hiện ra tư thái, quả thực quá cường thế.
- Bất kính với nội môn trưởng lão, ta thấy ngươi muốn chết.
Thiệu Nhậm Nghĩa giờ phút này chỗ nào còn nhịn được, trực tiếp bước ra một bước, thẳng tới Mục Vân.
Mục Vân, thực sự quá làm càn, không coi ai ra gì, kiêu ngạo cuồng vọng, còn giết tôn tử hắn, trăm lần chết không có gì đáng tiếc.
- Ngươi muốn giết ta?
Mục Vân khẽ nói:
- Ngươi đường đường là một nội môn trưởng lão, vận dụng tư quyền, muốn giết một đệ tử nội môn, ngươi đặt quy củ Thiên Kiếm sơn ở nơi nào?
- Quy củ? Ta Thiệu Nhậm Nghĩa chính là quy củ, huống hồ, ngươi ít ở chỗ này giả mạo tục danh đệ tử nội môn, ta muốn ngươi chết, ngươi sẽ chết.
Thiệu Nhậm Nghĩa giờ phút này đã bị Mục Vân kích thích lửa giận công tâm, chỗ nào còn quản nhiều như vậy.
- Muốn giết ta? Bằng ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nhìn thấy Thiệu Nhậm Nghĩa vọt tới, Mục Vân mỉm cười, bàn tay vừa nhấc, trong lúc chưởng phong gào thét, một chưởng vỗ tới Thiệu Nhậm Nghĩa.
- Lăn đi!
Cùng lúc đó, Thiệu Nhậm Nghĩa căn bản không thèm để ý một chưởng kia của Mục Vân, hắn là cảnh giới Thông Thần ngũ trọng, Mục Vân thoạt nhìn cũng chỉ là khí tức Thông Thần nhất trọng, đây sẽ là đối thủ của hắn.
Chỉ tiếc, hắn quá tự tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận