Vô Thượng Thần Đế

Chương 1677: Thế nào không chạy rồi? (2)

Nhìn thấy đám người chạy trốn, Địa Bạo Cuồng Long quát:
- Các ngươi giết nhi tử của ta, muốn chết, muốn chết!
Chỉ có khí tức trứng rồng, nhưng không thấy tung tích trứng rồng, Địa Bạo Cuồng Long như thế nào còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Con của hắn bị người làm thịt!
- Đáng ghét, đáng ghét, tất cả các ngươi đều phải chết.
Địa Bạo Cuồng Long gầm thét, phẫn nộ.
Tất cả mọi người cảm giác được Địa Bạo Cuồng Long phẫn nộ ra sao.
- Đáng chết!
Trong lúc Trác Hải Dương chạy trốn, nhìn phía sau, Địa Bạo Cuồng Long kia triệt để nổi giận.
Không nghĩ tới hiện tại bị Mục Vân âm một đao.
Đáng ghét nhất là Địa Bạo Cuồng Long quá ngu xuẩn, thế mà bị Mục Vân trộm trứng rồng dưới mí mắt.
Ghê tởm hơn là Mục Vân biết luyện đan, làm một ít tay chân cho trứng rồng, căn bản không phải vấn đề.
Tiếng lốp bốp vang lên, tiên thú sau lưng truy kích mà đến, lúc đầu vẻn vẹn chỉ có Địa Bạo Cuồng Long, thế nhưng dần dần, Địa Bạo Cuồng Long biến thành đủ loại tiên thú khác.
Tiên thú cường đại, một con tiếp lấy một con xuất hiện.
- Các ngươi làm thịt những tiểu tử này cho ta, một tên cũng không thể bỏ qua, một tên cũng không thể, hiểu chưa?
Địa Bạo Cuồng Long hạ đạt mệnh lệnh, toàn bộ thân thú cơ hồ đều đang cuồng liệt run rẩy.
Dưới tình huống như thế, tất cả mọi người cảm thấy khí tức trầm trọng.
Địa Bạo Cuồng Long tìm đến giúp đỡ.
Nói đúng ra là Địa Bạo Cuồng Long triệu tập thuộc hạ của mình đến đây.
Lần này, như thế nào cho phải?
Tất cả mọi người triệt để trợn tròn mắt.
- Phân tán trốn khỏi đây.
Thời khắc mấu chốt, Trác Hải Dương thể hiện ra bản thân thân là lãnh tụ tinh thần, quát.
- Tử Phàm, Quản Bình, Khang Văn Dũng, ba người các ngươi mỗi người dẫn đầu đội ngũ phân tán ra, mọi người cộng đồng tản ra đủ phương hướng khác chạy trốn, nhớ lấy, không thể tụ tập cùng một chỗ, tốt nhất toàn bộ tách ra, có thể trốn mấy người thì đỡ được mấy người.
Trác Hải Dương chậm rãi quát:
- Khi trở về Thiên Kiếm lâu, may mắn nhặt về một cái mạng, đừng quên nói cho Tần sư huynh, Mục Vân kẻ này tâm ngoan thủ lạt, giết hại đồng môn, không thể tha thứ.
- Vâng!
Bá bá bá...
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời khuếch tán ra.
Nhìn những tiên thú cường đại truy kích phía sau, Trác Hải Dương cắn răng, bay ra.
Tiếng bá bá bá xé gió không ngừng vang lên, giờ khắc này, không chỉ sau lưng, thậm chí trước người, cũng có không ít tiên thú cường đại bị Địa Bạo Cuồng Long triệu hoán, xuất kích.
Phía sau, Mục Vân ẩn thân ở phía dưới một gốc đại thụ, thấy cảnh này, sâm nhiên cười một tiếng.
Ác nhân cuối cùng cần ác nhân trị.
Trác Hải Dương này, tâm quá lớn.
Lần này, Tần Thiên Vũ quả thật dụng tâm lương khổ để đối phó hắn.
Dẫn ra hơn hai trăm người, chuyên môn đi vào bên trong Bích Lạc tiên sơn chém giết hắn.
Nhưng Tần Thiên Vũ quá coi thường hắn.
Coi hắn là thành cái gì?
Cười lạnh trong mắt Mục Vân ý càng sâu.
- Hắc hắc, tiểu gia hỏa, ngược lại rất cơ trí.
Mục Vân vừa muốn quay người, phía sau đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Bá...
Cơ hồ không nói hai lời, tốc độ Mục Vân tăng vọt, rời đi.
Nhưng ngay lúc này, phía trước Mục Vân xuất hiện một thân ảnh.
- Chạy đi đâu? Mấy người chúng ta cũng sẽ không giết ngươi.
Bên trái đằng trước, một thân ảnh lần nữa xuất hiện.
Bá...
Khi Mục Vân chuyển một phương hướng, lại một thân ảnh xuất hiện lần nữa.
Ba thân ảnh hiện ra hình tam giác một mực vây quanh Mục Vân vào trung ương.
Thấy cảnh này, Mục Vân đứng ở giữa ba người, cười khổ không thôi.
Lần này... Thất bại.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ đụng phải ba người bọn họ tại nơi này.
Lệ Sinh Phong.
Hàn Khải.
Đồng Yêu.
Tam đại Ngục Vương của Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Nhìn thấy ba người ở đây, Mục Vân dứt khoát ngồi ở trung ương, không còn chạy nữa.
Ba võ giả cảnh giới Thiên Tiên, hắn muốn chạy, cũng căn bản chạy không thoát.
Dứt khoát thành thành thật thật nhìn ba người muốn làm gì.
- Thế nào không chạy rồi?
- Thấy ba người các ngươi, ta muốn chạy cũng chạy không thoát, các ngươi nếu muốn giết ta, phất phất tay là xong mà thôi, nếu ta còn hữu dụng, nói không chừng có thể lưu lại một cái mạng.
Mục Vân nhìn ba người, mỉm cười nói.
- Ngược lại là một gia hỏa thông minh cơ linh.
Nghe thấy Mục Vân nói như thế, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhẹ gật đầu.
- Ngươi không chạy là đúng.
Ba người cười lạnh nói:
- Chạy, nhất định phải chết.
Nhìn ba người, Mục Vân cũng không nói lời nào.
- Ba vị tiền bối, các ngài là Ngục Vương đại nhân cao cao tại thượng, làm gì so đo với đệ tử Thiên Kiếm lâu nho nhỏ như ta đây.
Mục Vân cầu khẩn.
- Tiểu tử, đừng sử dụng khổ nhục kế.
Nhìn thấy mặt mũi Mục Vân tràn đầy sầu khổ, Hàn Khải khẽ nói:
- Ngươi lại thành thành thật thật nói cho ta, ngươi là ai, bọn hắn vì cái gì giết ngươi?
- Vãn bối tên Mục Vân, chính là đệ tử Thiên Kiếm lâu, mà những người kia đều nghe lệnh của một đệ tử khác của Thiên Kiếm lâu tên là Tần Thiên Vũ, theo đuổi giết đệ tử.
- Sở dĩ theo đuổi giết đệ tử, là bởi vì Lâu chủ Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ phong vãn bối làm quan môn đệ tử, càng được làm thiên kiếm sứ.
Mục Vân không chút nào giữ lại nói hết.
Hắn biết, hiện tại giấu diếm cũng không có cần thiết.
- Tần Thiên Vũ thân là đại đệ tử của Thiên Quân Vũ, đương nhiên tức giận khi thấy tiểu đệ tử là được được sư phụ coi trọng, cho nên...
- Thì ra là thế!
Đồng Yêu cười hắc hắc, bàn tay hất lên, một tên đệ tử Thiên Kiếm lâu bị quăng ra.
Chỉ là giờ phút này, đệ tử Thiên Kiếm lâu kia sớm đã không còn khí tức.
- Còn tốt ngươi nói lời thật, nếu không, kết quả của ngươi giống như hắn!
Đồng Yêu nhìn Mục Vân, âm trầm nói.
Mục Vân biết, gia hỏa này vừa rồi đã hỏi qua đệ tử Thiên Kiếm lâu, lần nữa hỏi hắn một lần, chính là nhìn hắn có thành thật hay không.
Ném thi thể đệ tử kia xuống đất, Đồng Yêu đi vào bên cạnh Mục Vân, cười nói:
- Mục Vân đúng không? Lão tặc Thiên Quân Vũ phong ngươi làm thiên kiếm sứ, còn thu ngươi làm quan môn đệ tử, xem ra rất coi trọng ngươi.
- Ta lại hỏi ngươi, Thiên Kiếm lâu các ngươi vì cái gì đến Hoàng Tuyền thành?
- Khởi bẩm tiền bối!
Mục Vân chắp tay nói:
- Sở dĩ đến Hoàng Tuyền thành là bởi vì Nhất Diệp kiếm phái, ở bên kia phát hiện lối vào của Hoàng Tuyền thành, tất cả mọi người cứ nghĩ Hoàng Tuyền tông vạn năm trước đã diệt vong, cho nên mới quyết định tiến vào dò xét một phen.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đến cùng bị ai lấy đi rồi?
Hàn Khải đi lên trước, không nhanh không chậm hỏi.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?
Mục Vân càng thêm cười khổ nói:
- Các vị tiền bối, cái đồ này, ta nghe sư tôn nói, mà trước khi chúng ta tiến vào đã bị người khác... Lấy đi.
- Không có khả năng!
Nghe đến lời này, Lệ Sinh Phong lại đột nhiên quát:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chính là chỗ hạch tâm của toàn bộ trận pháp bên trong Hoàng Tuyền thành, đừng nói là Thiên Kiếm lâu, ngay cả Bạch Ngân cấp thế lực như Tam Cực Thiên Minh không có biện pháp nào.
- Tiểu tử ngươi đừng lừa gạt chúng ta.
Ánh mắt Lệ Sinh Phong nhìn Mục Vân dần trở nên lạnh lùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận