Vô Thượng Thần Đế

Chương 1208: Gặp lại ngươi, thật tốt (2)

- Cự Ma nhất tộc, vì chiến tích to lớn có thể trở lại trong bên Ma tộc, xông lên cho ta.
Ra lệnh một tiếng, đại quân Ma tộc lên đến hàng vạn mà tính lúc này chia đường, xuất phát hướng thẳng đến các đại thế lực Trung Vực.
Đến mức này, Vạn Trận tông, Khí Cụ môn, Vô Cực Ma Tông, Cửu Hàn thiên cung, Chu gia, Huyền Nguyệt thánh địa, cùng Huyền Không sơn ở trung ương, triệt để nhóm lửa chiến hỏa.
Cùng nhất thời, một đường Ma tộc đại quân khác được Lộ Dịch và Khoa Kim Tư hai tên Ma tộc Đại Đế dẫn đầu xuất phát hướng thẳng đến Vu tộc bên trong Thập Vạn đại sơn phía đông.
- Khoa Kim Tư, Thập Vạn đại sơn có địa hình phức tạp, chúng ta chia đại bộ đội hóa thành từng bộ đội nhỏ, vừa hay nhằm vào hình thức bộ lạc phân tán của Vu tộc, lần này, cần tốc chiến tốc thắng, nếu không tính đến sự quen thuộc của Vu tộc đối với Thập Vạn đại sơn, chúng ta sẽ khó làm.
- Yên tâm đi, Lộ Dịch lão huynh, bốn đường đại quân, hai huynh đệ chúng ta lần này muốn trở thành người thứ nhất đoạt được đầu công, tương lai nhìn thấy tộc trưởng đại nhân, phần thưởng kia còn không phải nhỏ đâu.
- Tốt!
Lộ Dịch ha ha cười nói:
- Hiện tại toàn bộ đại quân nghe lệnh, trăm người một tiểu đội, ngàn người một trung đội, vạn người một đại đội, chia thành tốp nhỏ, tiến quân Vu tộc.
- Tuân lệnh!
Đại quân trùng trùng điệp điệp vọt thẳng vào giữa núi rừng, chấn động từng bầy chim bay.
Mà đổi thành một bên, bên trong hải vực Nam Vực.
Từng chiếc từng chiếc cự hạm tiến về hướng Nam Vực.
Giờ phút này, phía trước một cự hạm cầm đầu, hai thân ảnh nhìn về mặt biển phía trước, ánh mắt lộ ra mỉm cười.
- Kiệt Lợi, nghe nói bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải hiện tại toàn bộ dùng Lạc Hồn đảo là đầu lĩnh, thời gian mười năm, Huyết Minh phát triển lớn mạnh, ngươi nói Huyết Minh này đến cùng có cái gì tốt?
- Hắc hắc, Kiệt Tư, ngươi không biết.
Kiệt Lợi thân cao hơn bảy mét, cười hắc hắc nói:
- Nghe nói ba thê tử của Mục Vân hiện có hai vị ở trên đảo, hai vị thê tử này, nghe nói một cái sở sở động lòng người, một cái thanh thuần đáng yêu, mà một vị chính là thiếu thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, một vị là thiên chi kiêu nữ Vạn Trận tông, hiện tại thế nhưng là trận đạo đại sư.
- Huyết Minh có hai người này dẫn đầu, lại thêm những người kia trước đó Mục Vân thu nạp, thời gian mấy năm qua, xem như để bọn hắn bồng bột phát triển.
- Chỉ là Huyết Minh mặc dù cường đại, nhưng lực lượng trung kiên chân chính cũng chính là một ít hạng người tuổi trẻ thiên tài, so sánh với chúng ta, vẫn không bằng.
- Lần này, tiến công Huyết Minh, thế nhưng là ta van xin mà được, vì để nhìn một chút, hai cô vợ của Mục Vân đến cùng lợi hại đến mức nào.
Nghe đến lời này, Kiệt Tư ha ha cười nói:
- Ngươi muốn nhìn một chút bọn nàng trên giường lợi hại đến mức nào mới đúng?
- Người hiểu ta, chỉ có ngươi! Ha ha....
Nương theo tiếng cười ha ha, trùng trùng điệp điệp đại quân Ma tộc trọn vẹn ngàn chiếc chiến hạm, lao nhanh đến bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải.
Toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, trong nháy mắt này chiến hỏa triệt để bốc cháy.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân lại từ Tây Vực bắt đầu xuất phát về Nam Vực.
Không cần nửa ngày, nhìn biển rộng vô bờ, tâm tình Mục Vân cũng tràn ngập kích động.
Tâm tình như trẻ đi già mới về nhà, người bên ngoài không cách nào trải nghiệm.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, Mục Vân cơ hồ thi triển ra phong chi áo nghĩa đến cực hạn, hận không thể trở lại Lạc Hồn đảo.
- Mọi người, các ngươi còn tốt chứ? Ta, Mục Vân, trở về rồi!
Vừa dứt lời, Mục Vân lưu lại một đạo tàn ảnh, hoàn toàn biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, bên trong Huyết Minh, Tiêu Doãn Nhi đợi trong phòng, xử lý sự vụ như ngày thường.
- Nhị sư nương, về việc điều động luyện khí sư bên trong Huyết Minh chúng ta cũng đã điều động, cùng với huấn luyện thông thường, ta đã cùng Hà Yến trưởng lão định tốt một phương án, à, Từ Triệu Mông của Khí Cụ môn đến, nói là thương thảo một chút hợp tác gần đây với Huyết Minh.
- Ừm!
Tiêu Doãn Nhi gật đầu nói:
- Chuyện này, Tề Minh, ngươi đến xử lý là được.
- Ta?
Tề Minh ngẩn người:
- Ta đi tới Huyết Minh mới mấy năm, chỉ sợ không đủ tư lịch.
- Không sao, Hà Yến trưởng lão đã nói với ta, hắn hiện tại có ý muốn thoái vị, nhường lại vị trí Các chủ Khí các cho ngươi làm!
Tiêu Doãn Nhi cười nói:
- Nếu không phải lo lắng chậm trễ ngươi luyện khí, hắn đã sớm làm như vậy.
- Hà Yến trưởng lão chỉ là cất nhắc ta thôi.
- Ngươi cũng đừng khiêm tốn.
Tiêu Doãn Nhi tán dương:
- Nhãn lực của Vân lang quả nhiên không kém, dùng thủ đoạn luyện khí của ngươi, giống nhau như đúc hắn, tiến cảnh càng kinh người, hiện tại ngay cả Từ Triệu Mông đều nói chỉ sợ rất nhanh sẽ bị ngươi vượt qua, cảm thấy không bằng.
- Vẫn nhờ có sư tôn lưu lại một ít kết cấu khế văn.
Tề Minh khẽ mỉm cười, khiêm tốn không thôi.
- Nhị sư nương, ta không quen nhìn Tề Minh tiểu tử này cả ngay dáng vẻ khiêm tốn, làm cho người khác đều nói, hắn giống sư tôn, ta không giống.
Tề Minh lần nữa cười nói:
- Sư tôn đúng là rất khiêm tốn.
- Ai nói, sư tôn rất thích trương dương là khác, bên trong đầu đựng đầy trò xiếc âm người đây.
- Hai người các ngươi, không biết lớn nhỏ!
Tiêu Doãn Nhi cười mắng:
- Cẩn thận bị hắn nghe được, lại muốn phạt ngươi, Mặc Dương, ta nghe Dao tỷ tỷ nói, trước đó, ngươi là một người học viên quấy rối nhất trong lớp của Vân lang?
- Khụ khụ... Hảo hán không đề cập tới chuyện lúc nhỏ, hảo hán không đề cập tới chuyện lúc nhỏ...
Mặc Dương cười cười xấu hổ.
- Hảo, hai người các ngươi tranh thủ thời gian đi xử lý chuyện cần làm đi, ta chỗ này còn bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với các ngươi.
- Ừm, đệ tử cáo lui.
- Đệ tử cáo lui.
Hai thân ảnh rời khỏi cửa phòng.
- Nhị sư nương, ngài nói sư tôn trở về, ngài sẽ thưởng cho hắn một cái ôm to lớn, hay là một trận mây mưa đến đỉnh vu sơn?
Ngay khi Tiêu Doãn Nhi cúi đầu xử lý công việc trên tay, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
- Hai người các ngươi, loại vấn đề này...
Loại vấn đề khinh bạc này, Tề Minh và Mặc Dương thế mà cũng dám hỏi, càng ngày càng không hiểu quy củ.
Tiêu Doãn Nhi vừa muốn nổi giận, thế nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên lại sững sờ.
Một thân ảnh đứng trước bàn làm việc của nàng, cúi đầu xuống, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Một khuôn mặt mang theo một tia non nớt cùng tang thương, mang theo mỉm cười thản nhiên.
Tóc dài buộc thành búi, buộc ở sau ót, trên trán, tựa hồ là một sợi tóc mang tính tiêu chí, che kín đồng tử một bên mắt.
Da thịt lúc đầu hơi có vẻ trắng nõn giờ phút này xem ra, tựa hồ mang theo màu đồng cổ khỏe mạnh, thế nhưng cũng không rõ ràng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng có thể cảm giác được ánh mắt người trước mắt cực nóng.
- Vậy phải xem sư tôn ngươi muốn ôm, hay muốn lên đỉnh vu sơn!
Tiêu Doãn Nhi nhịn xuống nước mắt trong mắt, ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, cáu giận nói:
- Bất quá nếu hắn trở về, ta khẳng định phải hảo hảo đánh cho hắn một trận, mới có thể không ủy khuất ta mấy năm nay chịu đựng mệt nhọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận