Vô Thượng Thần Đế

Chương 1014: Kiếp Trước Thân Thế (2)

Hắn xưa nay không biết phụ mẫu là vật gì?
Sau khi trùng sinh, có Mục Thanh Vũ quan tâm, Vân Tâm Dao liều mình truy đuổi, hắn mới biết được, phụ mẫu thế gian như thế nào.
Cho nên sau khi Tần Mộng Dao đã có bầu, hắn chính là một mực nơm nớp lo sợ, nói với mình, không thể chết.
Bởi vì hắn cũng là người cha.
Chỉ là không nghĩ tới, chờ năm năm, thế mà không có sinh.
Hi vọng lần nữa trở về, con của hắn, có thể sinh ra.
- Ta không có cha mẹ, cha mẹ của ta chính là lang!
Mục Vân lạnh lùng đáp lại.
- Làm sao có thể!
Quy Nhất chân thành nói:
- Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có thể nghĩ đến cái gì hay không, ngươi từ đâu tới đây, ngươi dù sao cũng nên biết.
- Ngươi đừng nói, ngươi nói như vậy, ta thật nghĩ ra ta từ đâu tới đây.
- Chỗ nào?
- Trong quan tài!
Mục Vân ha ha cười nói.
Mục Vân thì cười ha ha, thế nhưng Quy Nhất lúc này lại một chút cũng cười không nổi.
Trong quan tài!
Trong lòng Quy Nhất nhất kinh.
- Này này, lão quy, ta chỉ nói mò, lúc kia ta chính là hài nhi, làm sao biết từ đâu tới, ta nhớ kỹ là một mảnh u ám, sau khi rộng mở trong sáng, một con đại lang liền đem ta đi.
Nhìn thấy Quy Nhất vẫn không trả lời, Mục Vân gấp.
- Lão quỷ, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta từ trong mờ tối đi ra, ta tuyệt đối không phải lang sinh ra, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung, lão tử thế nhưng là người!
Nhìn thấy Quy Nhất còn không trả lời, Mục Vân dứt khoát dừng lại từ bên trong khôi phục, nói:
- Ta cho ngươi biết, ta chính là xuất hiện từ bên trong một mảnh thế giới u ám, nhưng tuyệt đối không phải xuất hiện từ bên trong bụng lang, ngươi cũng không phải là muốn ta...
- Trời à.. !
Mục Vân lần nữa nói:
- Đừng đừng đừng, ngươi đừng nghĩ, ta cũng không có ham mê đặc thù kia, sói cái kia nuôi lớn ta, ta vẫn có tác phong làm việc của con người, sẽ không cùng lang làm cái gì, ta là một nam nhân bình thường!
Chỉ là giờ phút này Quy Nhất lại giống như ngốc, căn bản không để ý tới Mục Vân.
- Được được được, ngươi lợi hại, ngươi nghĩ như thế nào thì thế ấy đi.
Mục Vân cuối cùng dứt khoát không lên tiếng nữa, tùy tiện Quy Nhất.
Chỉ là trong lòng Quy Nhất lại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Mục Vân!
- Làm gì?
- Tương lai ngươi tất sẽ đi đến mạnh nhất.
- Ta đương nhiên biết, mục tiêu của ta chính là, chí tôn cường giả trong nhân thế này, thành tựu Vô Thượng Thần Đế, vượt qua tồn tại trong truyền thuyết, nam nhân nhân loại trở thành đệ nhất Thần Đế!
Thành tựu Vô Thượng Thần Đế.
Quy Nhất nghe đến lời này, chỉ cười khổ.
- Đệ nhất Thần Đế, chẳng qua là một xưng hào, Thần Đế, thần chi đế vương, nhất đế thành, vạn cổ khô, Vô Thượng Thần Đế, cái gì gọi là Vô Thượng Thần Đế?
Quy Nhất lời này giống như nói cho của mình nghe, cũng giống như nói cho Mục Vân nghe được.
- Lão quy, ta biết lai lịch ngươi bất phàm, chướng mắt gia hỏa tự cao tự đại như ta!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Thế nhưng ý nghĩ của ta rất đơn giản, trước quay về ngàn vạn đại thế giới, để những lão già trước kia vì muốn giết ta phải trả giá, thống nhất ngàn vạn đại thế giới, ta sẽ mang theo ngươi, đi tìm cừu nhân của ngươi năm đó, vì ngươi, vì chủ nhân trước kia của ngươi báo thù.
Nghe đến lời này, Quy Nhất lại khẽ giật mình.
- Vì ta, vì chủ nhân ta năm đó báo thù...
Quy Nhất trong lúc nhất thời trầm mặc, lại giống như suy nghĩ đã trôi dạt đến ngoài vạn dặm.
- Thôi thôi, tiểu tử ngươi, đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn suy nghĩ một chút, như thế nào trước quay về ba ngàn tiểu thế giới đi, thê tử, hài tử của ngươi đều ở nơi đó chờ ngươi đấy.
- Phải đó!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, thế nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, nói:
- Lão quỷ, ngươi hỏi ta đến từ nơi đâu, phụ mẫu là ai làm gì? Chẳng lẽ, ngươi hoài nghi kiếp trước ta ngưu bức, là bởi vì huyết mạch của ta, cha mẹ của ta? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta phụ mẫu là thần?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Quy Nhất đột nhiên sững sờ.
Hắn không nghĩ tới, mình chỉ hỏi một chút, Mục Vân lại có thể nghĩ tới chỗ này.
- Ngươi gọi ta cái gì?
- Lão quy!
- Ta quy mẹ ngươi!
Quy Nhất đột nhiên chửi tục:
- Tiểu tử ngươi, còn nghĩ rằng thân thế kiếp trước ngươi mê ly, lại có cha thần mẹ thần ngưu bức hống hống thật sao? Ta thấy ngươi là nằm mơ, nhiều nhất là hài tử ai nuôi trong nhà không nổi, ném đi thôi.
- Mẹ nó, không cần nguyền rủa ta ác độc như vậy chứ.
Mục Vân lảo đảo nói.
- Ngươi cũng đừng hoài nghi năng lực của ta, nếu ta có thể có cái gì thần cha thần mẹ, đó mới là tà môn, nếu thật sự như thế, vậy ta chẳng phải hậu duệ củ thần, là lợi hại hơn hơn tiên nhân, vậy ta kiếp trước sẽ không bị người giết, huyết mạch thức tỉnh, tu vi bá bá bá dâng lên, khai thiên tịch địa, còn có thể bị người ép tự bạo mà chết!
- Còn có còn có, năm đó ta đã hoàn toàn là một đời đơn bạc, quật khởi bằng huyết mạch phàm nhân tàn tạ của mình, thật muốn có huyết mạch của thần, đã sớm một bước lên trời.
Trong lòng Mục Vân cũng có phỏng đoán.
Quy Nhất hoài nghi huyết mạch của mình, không phải không có lý, chỉ là mình làm người hai đời, huyết mạch đương nhiên đặc thù một chút, cho nên tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển, bắt đầu rất tối nghĩa, thế nhưng dần dần, đúng là phát hiện một tiền đồ tươi sáng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhưng Quy Nhất hoài nghi đến thân thế của mình, lại thực sự đi quá xa một chút.
Mình chính là Tiên Vương ngàn vạn đại thế giới trước kia, nếu quả thật là hậu duệ của Chân Thần, đã sớm thành Tiên Hoàng, Tiên Đế, còn đau khổ giãy dụa tại Tiên Vương.
Không có khả năng!
Mục Vân lần nữa lắc đầu.
Có thần nào sẽ ném hài tử của mình tới bên trong thế giới người bình thường, mặc kệ tự sinh tự diệt?
Nghĩ như thế nào, Mục Vân đều cảm giác là nói bậy.
- Lão quy, ngươi cũng đừng lại thần thần kinh kinh suy đoán, ta không phải hậu duệ của thần, nhưng ta sẽ cố gắng để nhi tử của ta, trở thành hậu duệ của thần, vừa sinh ra đời, huyết mạch thức tỉnh, nhất cử thành tiên, cái gì thiên tài, cứ treo lên mà đánh.
- Được, ngươi lợi hại, biết thổi ngưu bức, ngươi lại khoác lác, Phong Nguyên kia đã chạy.
- Sẽ không...
Mục Vân còn chưa nói xong lại phát hiện, Phong Nguyên giờ phút này thế mà cải biến bộ dáng, từ một đoàn, biến thành một cây.
Tốc độ cao nhất xung kích, đâm vào bong bóng.
- Chết lão quy, hại chuyện tốt của ta!
Thấy cảnh này, Mục Vân nào còn có tâm tư nói nhảm cùng Quy Nhất, tốc độ cao nhất xông ra.
Nếu thật sự để Phong Nguyên chạy, hắn lần này hao tổn tâm cơ đánh giết Ngũ Hành Ngọc Minh, thật đúng là thất bại trong gang tấc, triệt để uổng công.
Chỉ là Quy Nhất trầm mặc, nhìn Mục Vân cấp tốc bay ra, trong lòng thì suy nghĩ ngàn vạn.
Giờ phút này, biết được nơi táng thân, biết được nơi Mục Vân đi ra, Quy Nhất thực sự khó mà bình tĩnh trở lại.
Đến cùng như thế nào, ai có thể biết đây.
Trong lòng Quy Nhất bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lựa chọn Mục Vân đến cùng là Thiên từ nơi sâu xa quyết định, hay có người trong bóng tối thao tác?
Quy Nhất không biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận