Vô Thượng Thần Đế

Chương 2006: Lỗi của ta

Bích Thanh Ngọc và nàng đàm luận chuyện, tựa hồ... Không có quan hệ gì với hắn?
Nhìn thấy hai nữ đồng thời nhìn của mình, Mục Vân biết mình hơi thất thố.
Ho khan một cái, Mục Vân xấu hổ cười nói:
- Thật có lỗi nhị vị, ta cảm giác... Cái này... Cái kia, chúng ta đang thảo luận chuyện vạn năm trước, không có ý nghĩa gì, không bằng thảo luận một chút chuyện trước mắt?
Mục Vân nhìn hai người, cười hắc hắc.
- Mà các ngươi mở miệng một tiếng Mục Vân, ta luôn cảm giác, các ngươi nói ta, nói để toàn thân ta đều nổi da gà.
- Mục tiên sinh cũng có thể nghĩ thành là mình mà nghe.
Bích Thanh Ngọc khẽ cười nói, cũng không thèm để ý Mục Vân nổi giận.
- Ha ha... Bích tông chủ, lần này ta tới là vì thảo luận chuyện liên quan tới Hoàng Cực thế gia.
- Nha! Ta biết đến!
Bích Thanh Ngọc nói:
- Càn Khôn sơn trang, thuộc về ngươi, Hoàng Cực thế gia Trầm Luân Chi Địa, quy về ta.
- Tốt!
- Nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Nam Cực chi địa, các ngươi không thể ở Thiên Kiếm lâu.
Bích Thanh Ngọc nói:
- Chỗ tông môn của Càn Khôn sơn trang lớn mạnh hơn Thiên Kiếm lâu các ngươi nhiều lắm, ta đề nghị, Thiên Kiếm lâu các ngươi di chuyển đến Càn Khôn sơn mạch, kể từ đó, toàn bộ bên trong Nam Kiếm vực còn là tứ đại Bạch Ngân cấp thế lực, khôi phục lại tư thái như dĩ vãng.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân tự nhiên một trăm cái không nguyện ý.
Bên trong Thiên Kiếm lâu thế nhưng có một linh mạch, mà lại Ngũ Hợp Bát Hoang Đại Trận là hắn vừa mới thiết trí tốt.
Vẻn vẹn là một cái linh mạch kia đã để hắn rất không nỡ.
- Ta biết Mục tiên sinh đang suy nghĩ gì.
Bích Thanh Ngọc lần nữa nói:
- Ngũ Hợp Bát Hoang Đại Trận, thủ bút của tiên trận tông sư, Bích Lạc hoàng tuyền tông ta có thể lần nữa cho Thiên Kiếm lâu các ngươi, sẽ thiết trí ra một tòa đại trận còn tốt hơn cho Càn Khôn sơn mạch, chí ít cam đoan... Cảnh giới Chân Tiên không cách nào đánh vỡ.
- Đến mức linh mạch kia...
Bích Thanh Ngọc cười nói:
- Đúng là Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta nhìn trúng.
- Các ngươi đây là cưỡng đoạt.
Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Mục Vân cũng hiểu rõ.
Nếu hắn không đáp ứng, chỉ sợ Thiên Kiếm lâu không gánh nổi.
Hiện tại sở dĩ có thể cùng Bích Thanh Ngọc ngồi xuống hảo hảo thương lượng hoàn toàn là bởi vì Diệp Cô Tuyết còn có mục đích giống như nàng.
Nếu không, cuộc nói chuyện này cũng căn bản không có khả năng tồn tại.
Nhưng lời tuy như thế, một khu linh mạch lớn như vậy, nói bỏ qua, vẫn để Mục Vân rất đau lòng.
- Đương nhiên sẽ không.
Bích Thanh Ngọc cười nói:
- Bích Lạc hoàng tuyền tông ta đã muốn hợp tác với Diệp Tuyết Kỳ, tự nhiên xuất ra thành ý, Thiên Kiếm lâu, hiện tại trên danh nghĩa thuộc về Mục Vân ngươi, thật ra tiểu tử ngươi làm sao biết, Thiên Quân Vũ người ta là một tên cường giả cảnh giới Kim Tiên hàng thật giá thật, ở ngay bên cạnh ngươi đây.
- Diệp tỷ tỷ ngươi mới thật sự là người nắm giữ, lần này, các ngươi di chuyển, hộ tông đại trận, ta đến thiết trí, mà linh mạch, các ngươi nhường ra, Bích Lạc hoàng tuyền tông ta nguyện ý dùng năm kiện Hồn giai Tiên khí, Nhân Dương Đan mười tỷ khỏa, Địa Dương Đan một triệu khỏa, Thiên Dương Đan một trăm ức khỏa, Huyền Dương đan mười ức khỏa, để đền bù tổn thất của các ngươi, như thế nào?
Thủ bút này, quả nhiên là đại thủ bút.
- Ta đương nhiên không có vấn đề.
Mục Vân nhún nhún vai nói.
Cho dù không nguyện ý, cũng là chuyện không có cách nào khác.
- Một lời đã định!
Diệp Cô Tuyết giờ khắc này cũng mở lời.
Nhìn thấy hai người đạt thành hiệp nghị, Mục Vân cũng thở dài một hơi.
- Nga, đúng rồi!
Chỉ là, Bích Thanh Ngọc đột nhiên đi ra tới trước mặt Mục Vân, nhìn Mục Vân, chậm rãi cười nói:
- Hai người chúng ta giữa lẫn nhau đều có cùng chung địch nhân, thế nhưng Mục tiên sinh, ngươi đây?
Ta?
Mục Vân khẽ giật mình.
- Ta thế nào rồi?
Bích Thanh Ngọc đi đến trước mặt Mục Vân, toàn bộ thân thể dính sát, hương thơm nhàn nhạt truyền ra, cười nói:
- Chuyện này, không cho phép nửa điểm lọt ra ngoài, ngươi biết những chuyện này, an nguy của chúng ta không được bảo hộ, cho nên, nếu ngươi không có một lý do thích hợp, ta quả quyết không có khả năng thả ngươi rời đi.
- Sẽ không!
Diệp Cô Tuyết đột nhiên ngăn lại Bích Thanh Ngọc, nói:
- Hắn có thể tin, cừu hận Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hắn không ít hơn ta.
- Ồ? Cừu hận gì?
- Mối thù giết sư!
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Loại cừu hận kia, nhìn một người, có thể nhìn ra, sẽ không bị người đủ khả năng giấu diếm, cũng không phải vẻn vẹn ngụy trang có thể che giấu.
- Ồ? Thật sao?
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng mạnh.
Nhìn ý cười trên mặt Bích Thanh Ngọc, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn thân cực kì không thoải mái.
Ánh mắt nữ nhân này nhìn mình thực sự bất thiện.
- Tốt!
Bích Thanh Ngọc lần nữa nhìn Mục Vân, nói:
- Ta tạm thời tin tưởng, chỉ là Mục tiên sinh, nếu để cho ta biết, ngươi có bất kỳ tâm làm loạn nào... Cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
- Bích tông chủ cứ đùa, ta sao có thể có lòng làm loạn.
Mục Vân chắp tay cười nói.
Đàm luận xong mọi chuyện, Mục Vân muốn mang theo Diệp Cô Tuyết rời đi Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Hiện tại nhìn Bích Lạc hoàng tuyền tông, Mục Vân chỉ cảm thấy, máu tươi toàn thân đều băng lãnh thêm mấy phần.
Cũng không phải hắn sợ hãi, mà là nơi này quá âm trầm.
Hắn lúc đầu coi là, mình đã tưởng tượng Bích Lạc hoàng tuyền tông đủ cường đại, nhưng bây giờ mới phát hiện, căn bản không đủ.
Còn kém xa lắm.
Diệp Cô Tuyết đi ở phía trước, không nói một lời, thế nhưng bóng lưng lại rất đồi phế.
- Ta sai... Ta vẫn luôn sai... Là ta oan uổng Tiểu Vân, là ta oan uổng hắn.
Diệp Cô Tuyết tự mình lẩm bẩm, đột nhiên, xoay người một cái, vùi đầu vào trong ngực Mục Vân.
- Tiểu Vân, là ta oan uổng ngươi, Diệp tỷ tỷ không tốt, đều là Diệp tỷ tỷ sai, ta sớm nên nghĩ đến, ngươi khẳng định không phải loại người này, thật xin lỗi, Tiểu Vân, thật xin lỗi.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, thân thể run rẩy.
- Diệp tỷ tỷ... Ta không trách ngươi.
Mục Vân biết, giờ khắc này Diệp Cô Tuyết xem hắn như Mục Vân ngày xưa.
Nàng đã biết tiền căn hậu quả chuyện hắn vẫn lạc vạn năm trước, thù hận vạn năm qua đã tiêu tán toàn bộ.
Mà lòng nàng hiện tại chỉ có vô tận hối hận.
Mục Vân hiện tại đối mặt cái ôm của Diệp Cô Tuyết, chỉ cảm thấy trái tim đều đột nhiên ngừng.
Loại cảm giác này giống như vạn năm trước.
Vẫn là Diệp tỷ tỷ của hắn.
- Ta phải biết, ngươi làm sao có thể là loại người này, phụ thân ta yêu thương ngươi như thế, ngươi quải niệm huynh đệ của mình, ta biết, ngươi sẽ không thờ ơ.
- Thế nhưng ta hận ngươi, ta hận ngươi chết rồi, tại sao ngươi phải chết, vì cái gì xúc động như vậy?
- Ngươi cũng đã biết, không có phụ thân, lại không có ngươi, ta thật sự lòng như tro nguội.
- Ngươi tên đại phôi đản, hỗn đản, vô sỉ.
Diệp Cô Tuyết không ngừng chửi rủa, đánh ngực Mục Vân.
Chỉ là Mục Vân hiện tại không có chút né tránh.
Diệp Cô Tuyết cần một người để phát tiết.
Đến biểu đạt khổ sở trong lòng nàng vạn năm qua.
- Đều là lỗi của ta.
Bàn tay Mục Vân vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Diệp Cô Tuyết, cười khổ nói:
- Ta quá tự đại, vì sư tôn, ta... Khống chế không nổi chính ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận