Vô Thượng Thần Đế

Chương 694: Không trên người ta

Quy Nhất đột nhiên kịp phản ứng, thiếu chút nữa nói cho Mục Vân biết, mắng:
- Là ai cũng không có quan hệ gì với ngươi, dù sao hiện tại không thể nào trở lại cục diện cường thịnh trước kia, cục diện từng tiểu thế giới, hai bên giao lưu, phồn vinh hưng thịnh, võ đạo cường thịnh.
- Về sau không ai có ý đồ mở ra những không gian bích chướng kia sao?
- Ngươi về sau có thể đi thử xem.
Quy Nhất cười hắc hắc, trêu chọc.
Trợn trắng mắt, Mục Vân phất phất tay:
- Người nào thích thử, thì cứ thử, từ xưa đến nay, nhiều viễn cổ đại năng như vậy không có người nào làm được, ta có thể làm?
- Tính như ngươi tự mình hiểu lấy.
Quy Nhất bất đắc dĩ thở dài nói:
- Trừ chủ nhân của ta, còn chưa hề có người có thể làm được, cũng không phải không ai làm, chỉ là những tốc độ người kia mở ra không gian bích chướng căn bản kém hơn tốc độ bị khép kín.
- Ngươi nói có người đang tận lực khép kín thông đạo, không để các đại thế giới giao lưu, làm võ giả yếu đi?
- Ta không nói, ngươi nói!
- Sẽ không là vị lão bằng hữu kia của ngươi lần trước chúng ta nhìn thấy đó chứ?
- Bằng chính hắn, còn chưa đủ!
Mục Vân cười hắc hắc:
- Đó chính là có giúp đỡ.
- Tiểu tử ngươi dụ dỗ ta.
Ầm ầm...
Trong lúc hai người trò chuyện, bên trong toàn bộ không gian thủy tinh đột nhiên truyền đến từng tiếng oanh minh.
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, âm thanh răng rắc răng rắc nương theo lấy tiếng oanh minh cũng không ngừng vang vọng.
Không gian thủy tinh, chống đỡ không nổi!
- Đi!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, trực tiếp đằng không bay lên.
Chỉ là vừa bay, Mục Vân lập tức trợn mắt hốc mồm.
Hắn có thể cảm giác được, thân thể của mình, tốc độ cùng lực lượng cùng với nhẹ nhàng lúc này tăng lên ít nhất mấy lần.
- Không hổ là long huyết Thất Thải Thiên Long, má thần thú, quả nhiên cường hãn.
- Ngươi lại xàm xí, dương dương đắc ý, muốn trở thành một người khô tràn ngập long huyết.
- Ngươi chỉ thích giội nước lạnh.
Mục Vân nói một câu, tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.
Mà cùng lúc đó, không gian bên trong bia đá, thang gác hình đinh ốc bắt đầu đổ sụp, đám người không ngừng bị buộc đi xuống.
- Hỏng bét, nơi này muốn sập!
- Tại sao có thể như vậy, ai đang làm trò quỷ?
- Ai biết, bảo bối gì đều không lấy được, ngược lại là bởi vì hung thú trên vách chết không ít người, không may!
Trong đám người, từng tiếng kinh hô vang lên, không ít người đã chạy xuống từ phía trên thang lầu.
Nhưng làám người vừa mới đi xuống thang gác, răng rắc răng rắc âm thanh vang lên, trên những thạch bích quanh người xuất hiện từng đường vết rách.
Không gian tấm bia đá này, muốn đổ sụp.
- Chạy nhanh!
Cơ hồ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người chen chúc chạy ra bên ngoài.
Tần Mộng Dao đứng ở trong đám người, con mắt nhìn phía trên, mang theo do dự.
- Tần sư muội, đi thôi!
Hàn Phong Ngọc lo lắng nói:
- Nơi này muốn sập, nếu ngươi không đi, liền đi không nổi.
- Thế nhưng hắn...
- Đừng thế nhưng, nếu ngươi không đi, nơi này sẽ sập, muốn đi đều đi không nổi!
Hàn Phong Ngọc vội vàng nói:
- Mục Vân có thể đạt được chín mảnh long lân trong tay Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt, làm sao có thể tuỳ tiện xuất hiện ở nơi này.
Nghe được lời Hàn Phong Ngọc, Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu.
Hàn Phong Ngọc cùng Hàn Thiên Vũ hai người đều là thiếu cung chủ Cửu Hàn thiên cung, chỉ là Hàn Thiên Vũ nhỏ hơn Hàn Phong Ngọc rất nhiều, nhưng thiên phú siêu cường, tu luyện tiến bộ thần tốc, cho nên rất có uy vọng tại Cửu Hàn thiên cung.
Tất cả mọi người coi trọng Hàn Thiên Vũ, có thể trở thành hạ nhiệm cung chủ Cửu Hàn thiên cung.
Chỉ là, Hàn Thiên Vũ bị giết, bị Mục Vân giết.
Nhưng tin này lại để Hàn Phong Ngọc vô cùng vui vẻ.
Hàn Thiên Vũ chết rồi, khả năng hắn trở thành cung chủ rất lớn.
Mặc dù ở trước mặt người ngoài, Hàn Phong Ngọc biểu hiện rất thống hận Mục Vân, thế nhưng đáy lòng lại cảm kích Mục Vân, giúp hắn trừ bỏ tai hoạ ngầm!
Loại cảm kích này là bởi vì khát vọng từ đáy lòng.
Chỉ là nếu như Mục Vân đối địch với Cửu Hàn thiên cung, hắn vẫn sẽ hội đứng bên Cửu Hàn thiên cung.
Nhưng hiện tại Tần Mộng Dao, có thể nói là hòn ngọc quý trên tay Cửu Hàn thiên cung, cung chủ rất cưng chiều nàng, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên Hàn Phong Ngọc không thể không biểu hiện ra tôn kính Tần Mộng Dao.
Đám người nhanh chóng rời khỏi không gian thạch bi.
Ầm ầm...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng ầm ầm vang lên, không gian thạch bi cao vạn mét lúc này ầm vang sụp đổ, tro bụi đầy trời.
Mà cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu run rẩy, vết rách trên mặt đất lúc này chậm rãi bắt kéo dài nhập vào nhau.
Nhìn thấy khe hở sát nhập, trong lòng mọi người toát ra vẻ thất vọng.
Thật vất vả nhìn thấy cơ hội, thế nhưng còn không có đụng phải bảo bối, bắt đầu bị lôi ra từ bên trong không gian bia đá, cảm giác bực này, thực sự chua xót. Nhưng buồn bực nhất không ai qua được Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người.
Đến lúc này, vốn nên là hai người bọn họ đạt được bảo bối, thế nhưng cuối cùng chín mảnh long lân toàn bộ tiện nghi cho Mục Vân.
Mục Vân tính là thứ gì!
Bằng hắn cũng xứng đạt được long lân?
Hận ý lan tràn trong tim hai người.
- Mau nhìn nơi đó!
Chỉ là giờ phút này, trong đám người, không biết ai đột nhiên mở miệng, ánh mắt mọi người đồng thời lên cao.
Chỉ thấy trên không trung, một bóng người dần dần rơi xuống.
Một bóng người kia, hào quang rực rỡ quanh người như là tinh tinh sáng tỏ ban đêm, đạp không mà tới.
Chính là Mục Vân!
Giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, nhất thời, tất cả mọi người giống như điên, trong mắt dần hiện ra vẻ tham lam điên cuồng.
- Mục Vân, mau giao ra chín mảnh long lân, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết.
- Không sai, ngươi một người đạt được chín mảnh long lân, chẳng lẽ để mọi người chuyến này tới đây thất bại toàn bộ?
- Đúng đấy, nhanh giao ra, chúng ta có thể cân nhắc không giết ngươi, ngươi không cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của tất cả chúng ta đó chứ?
Nhìn đám người gấp không thể chờ xông tới, vẻ mặt Mục Vân mê mang, nhìn ánh mắt của mọi người, đầy là nghi hoặc.
- Long lân? Không phải trên người Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt sao?
Nhìn tất cả mọi người, Mục Vân buồn bực.
- Ngươi nói bậy!
Bạch Tuyệt giờ phút này quả nhiên tức thiếu chút nữa đầu tối đen, trực tiếp hôn mê.
Hắn còn không có nhìn thấy ai mặt dày vô sỉ như Mục Vân càng. Đạt được long lân, thế mà còn không thừa nhận.
Trong lúc nhất thời, đám người cũng sững sờ, không biết ai nói thật, ai đang nói dối.
- Mặc kệ các ngươi tin hay không, long lân không ở trên người của ta, các ngươi nếu tin ta, đi hỏi Bạch Tuyệt cùng Cổ Phi Dương hai người, nếu các ngươi không tin, trực tiếp giết ta, dù sao ta cũng không phải đối thủ của tất cả mọi người các ngươi.
Vừa dứt lời, Mục Vân trực khoanh chân ngay tại chỗ, bộ dáng vươn cổ chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận