Vô Thượng Thần Đế

Chương 3969: Vấn đề này không liên quan gì đến ngươi (1)

Mục Vân hiện tại cầm Ly Uyên thánh kiếm trong tay, mỉm cười:
- Ánh sáng của ngươi, sẽ chiếu rọi cả Khôn Hư giới.
Ly Uyên thánh kiếm chợt lóe ánh sáng, hóa thành một đạo lưu quang, bị Mục Vân thu lại.
Thắng bại, đã là quyết định.
- Tiểu sư đệ, rất được!
Y Duyệt hiện tại vỗ vỗ bả vai Mục Vân, nói:
- Thánh Hoàng đại vị cảnh, còn ẩn dấu tu vi khí tức.
- Ngay cả chúng ta cũng lừa.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Cũng không phải rất ổn định, cho nên vẫn chưa từng thi triển ra khí tức chân chính.
- Miệng nói lời vô nghĩa, ngươi thế này còn không ổn định, vậy chúng ta thật sự phải tự phế tu vi, tu hành lại thêm một lần.
- ......
Giờ khắc này, cả hội trường xôn xao, từng tiếng vang lên, Bạch Tu trưởng lão lần thứ hai đi lên lôi đài.
- Tỷ thí đến đây chấm dứt!
Bạch Tu trưởng lão gật đầu nói:
- Phía dưới, ta tuyên bố năm đệ tử tham gia Cổ Đồng Sơn lần này.
- Tông chủ phong, Y Duyệt, Mục Vân!
- Phong thứ hai Vũ Hồng Dương.
- Phong thứ ba Phong Chu Nhạc.
- Phong thứ tư Lương Văn Tuyên.
Lời nói dứt, cả sơn cốc bộc phát ra từng tiếng cổ vũ.
Hôm nay lôi đài tỷ thí, thật sự làm cho rất nhiều đệ tử ngoại sơn mở rộng tầm mắt.
Trận đấu đặc sắc bực này, đủ để cho người ta phỏng đoán, hồi tưởng lại, có lẽ có chỗ tốt rất lớn cho tu vi bản thân.
Bạch Tu trưởng lão nhìn năm người, gật gật đầu.
Tiêu Thanh Phong hiện tại đứng dậy.
- Năm người các ngươi, đại biểu cho Tiêu Dao Sơn ta, cho nên lần này, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Tiêu Thanh Phong chậm rãi nói:
- Giữa sáu thế lực lớn khác, còn có rất nhiều cuộc đọ sức, trận chiến này chấm dứt, nghỉ ngơi mười ngày, chúng ta xuất phát, đi tới Cổ Đồng Sơn.
- Vâng.
Nhị phong chủ Đan Phong Bàn, Tam phong chủ Lâu An, Tứ phong chủ Lư Dật cười ha hả.
Dù sao, đệ tử dưới đỉnh của bọn họ đều đạt được danh ngạch.
Mà ngược lại Tào Hồng, hiện tại sắc mặt tái mét.
Ba người Bặc Dịch, Lục Vũ và Cổ Lương Sinh vốn đều có thực lực đạt được danh ngạch, nhưng hai người thua trong tay Mục Vân, một người thua trong tay Y Duyệt.
Đệ tử Thánh Hoàng cảnh giới này, đệ nhất phong bọn họ, rõ ràng không bằng so với tông chủ phong.
Vốn tưởng rằng phần thắng đang nắm trong tay, nhưng ai ngờ, lại nửa đường giết ra một Mục Vân, qua năm cửa trảm lục tướng, đạt được một danh ngạch.
Sau khi ăn mừng, các đỉnh núi bắt đầu rời đi.
Tiêu Thanh Phong nhìn Mục Vân và Y Duyệt, gật đầu.
- Không tệ!
Không sai này, tự nhiên nói với Mục Vân.
Y Duyệt bĩu môi nói:
- Sư tôn thật sự thiên vị, Nhật Nguyệt Tinh kiếm quyết, là do lão tổ tông lưu lại, sư tôn cũng không truyền cho ta.
- Ngươi cũng không phải kiếm tu!
Tiêu Thanh Phong cười cười nói:
- Được rồi, kế tiếp chỉ còn lại có mười ngày, mười ngày nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị xuất phát.
- Vâng!
Trở lại trên Vân Phong, một đám đệ tử nhìn thấy Mục Vân, sắc mặt đều cung kính, vẻ mặt sùng bái.
Vốn tưởng rằng Mục Vân dựa vào thủ đoạn gì để trở thành đệ tử tông chủ.
Nhưng trận chiến hôm nay, Mục Vân bày ra thiên phú, hoàn toàn có được thực lực kia, trở thành đệ tử tông chủ, kiếm phách kiếm tu, quả thực là thưa thớt đến đáng sợ.
Mục Vân một đường lên đỉnh núi, đẩy cửa tẩm điện ra.
Diệu Tiên ngữ tựa vào bên giường, một thân váy áo, tươi mát động lòng người, đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc, làm cho người ta động tâm.
Một chân cuộn tròn, Diệu Tiên ngữ nhìn quyển sách bày trên đùi ngọc, có vẻ rất nghiêm túc.
Độ cong ngạo nhân kia khiến Mục Vân nhịn không được động tâm.
- Nàng lại bình tĩnh như vậy?
Mục Vân ngồi ở bên giường, nhìn Diệu Tiên Ngữ:
- Đây cũng không giống Diệu Tiên ngữ mà ta biết.
- Chẳng lẽ giống như bọn họ, dùng ánh mắt cực nóng điên cuồng nhìn chàng sao?
Ngón tay Diệu Tiên Ngữ điểm chóp mũi Mục Vân cười nói:
- Thực lực phu quân của ta, chẳng lẽ ta không biết sao? Chàng đạt được danh ngạch, là chuyện chắc chắn, đối với ta mà nói, cũng không phải tin tức lớn cần khoa tay múa chân.
- Nha đầu nàng, quả nhiên càng ngày càng thành thục.
Mục Vân cười nói:
- Xem ra thời gian tiến vào Đan Đế phủ, làm cho nàng trưởng thành hơn không ít.
- Đó là tự nhiên!
Diệu Tiên Ngữ hiện tại mang theo vui tươi nhìn Mục Vân, cười nói:
- Năm đó, ta không giúp được chàng cái gì, mà hiện tại, ta lợi hại hơn chàng, tự nhiên muốn bảo hộ chàng.
- Nam nhân của Diệu Tiên Ngữ ta, cũng không thể bị người khi dễ.
- Vậy cũng đúng, nữ nhân của Mục Vân ta, càng không thể bị người khi dễ, ngoại trừ chính ta!
Mục Vân đột nhiên ôm Diệu Tiên Ngữ vào trong ngực.
- Chàng làm gì? Bây giờ là ban ngày...
- Ban ngày thì thế nào? Ban ngày mới nhìn thấy càng chân thật hơn.
Trong phòng, mây mù lượn lờ, trong lúc nhất thời, không ngừng có tiếng trầm thấp vang lên...
Khó có được gặp lại một lần, huống hồ hiện giờ chín vị phu nhân, chỉ có Diệu Tiên Ngữ ở bên người, Mục Vân tự nhiên sẽ dành tất cả tình yêu cho Diệu Tiên Ngữ.
Hiện tại đối với vấn đề hoa tâm không hoa tâm, Mục Vân đã lười suy nghĩ.
Dù sao mỗi một người đều yêu, hoa tâm cũng là hoa tâm.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Vân như thường ngày đi vào trong Tiêu Dao cốc, nghe Cô lão dạy dỗ, học tập thánh trận.
Mà đối với lai lịch của Cô lão, Mục Vân cũng chưa từng hỏi qua, Quy Nhất cũng chưa từng nói.
Chỉ là giới thiệu của Cô lão đối với trận pháp, hoàn toàn mở ra tầm nhìn cho Mục Vân.
Lúc trước hắn giống như nhân giới trong đại thiên thế giới.
Mà Cô lão, lại giống như đại thiên thế giới to lớn như thế.
Giữa hai người, có thể nói chênh lệch rất lớn.
Thậm chí Mục Vân có loại cảm giác, Huyền Sách Tử tiền bối, chính là học tập thánh trận chi đạo từ chỗ Cô lão.
Hiện giờ, Lý Ngạo Tuyết trở lại tam nguyên giới, nắm trong tay Tam Nguyên giới, mà trong Đông vực Khôn Hư giới, Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người quản lý Ngọc Đỉnh Minh, cũng không có gì để Mục Vân lo lắng.
Có thể đắm chìm trong trận pháp chi đạo tu hành, làm cho Mục Vân cảm giác mình giống như là một cây non rất cần chất dinh dưỡng, cần hấp thu thiên địa linh khí, phát triển mạnh mẽ.
Ngày hôm đó, Mục Vân ở trong Tiêu Dao Cốc, nghe lời Cô lão dạy dỗ.
Giải thích kết thúc, cô lão nhìn Mục Vân, từ từ nói:
- Ngày mai xuất phát đi Cổ Đồng sơn sao?
Nghe hỏi, Mục Vân ngẩn ra.
Nghe nói trước khi Tiêu Thanh Phong còn chưa đảm nhiệm chức tông chủ, Cô lão đã ở trong Tiêu Dao Sơn này.
Ít nhất cũng có hơn mười vạn năm, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi Tiêu Dao cốc nửa bước, phàm là có người muốn tiến vào trong Tiêu Dao cốc, người tự tiện xông vào trận pháp, chết không có chỗ chôn.
Đối với Tiêu Dao cốc phát sinh bất cứ chuyện gì, Cô lão đều không quan tâm.
Nhưng hôm nay tựa hồ có chút hứng thú đối với chuyến đi Cổ Đồng sơn?
- Ừm!
Mục Vân gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận