Vô Thượng Thần Đế

Chương 1983: Ra đây nhận lấy cái chết

Từ đây về sau, ngắn ngủi không đến ba mươi năm, thực lực vị đệ tử này đột nhiên tăng mạnh, cơ hồ có thể xưng tiến bộ thần tốc.
Mặc dù phía trên tu luyện không tính là Thiên Thánh tư chất, thế nhưng dùng âm luật để phụ trợ tu vi đề thăng, người đồ đệ này lại là có thể xưng tiến cảnh như thần.
Cho nên, Khúc U Cơ càng thêm sủng ái nàng, cơ hồ đã tới tình trạng siêu việt hết thảy.
- Đúng, Tiểu Nhã, ngươi một mực nói phu quân ngươi rất lợi hại, giống như ngươi từ hạ giới mà đến, thế nhưng ngươi còn chưa hề nói cho sư tôn, phu quân của ngươi tên gọi là gì?
Khúc U Cơ đột nhiên mở miệng dò hỏi.
- Mục Vân.
Nữ tử lập tức mở miệng cười nói.
- Ừm?
- Ừm?
Cơ hồ là đồng thời, Khúc U Cơ cùng Lý Thông Huyền ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều khẽ giật mình.
- Tốt rồi!
Khúc U Cơ ngược lại nói:
- Nhã nhi, ngươi một mực nói sư tôn không thương yêu ngươi, như vậy hiện tại, sư tôn sẽ giúp ngươi tìm hắn, trước tiên sẽ tìm ở bên trong Nam Kiếm vực như thế nào? Hình dạng người này ra sao, ngươi trước nói cho sư tôn, sư tôn hộsẽi dựa theo ngươi miêu tả, tìm tất cả người gọi Mục Vân trong toàn bộ Nam Kiếm vực một lượt.
- Thật sao?
Nghe đến lời này, nữ tử lập tức hưng phấn.
- Tâm nhi, nguyên lai ngươi đang ở nơi này.
Trong lúc ba người trò chuyện, một thân ảnh lại đi đến bên trong đại điện.
Người tới một thân trường sam màu chàm, khí vũ hiên ngang, toàn thân trên dưới mang theo một cỗ khí tức nội liễm sắc bén. Đôi mắt kia lăng lệ giống như lưỡi đao.
Toàn thân cao thấp người này lấp lóe ánh sáng, trong lúc vô hình cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
- Tâm nhi, ngươi thế nào chạy đến nơi đây, ta tìm ngươi nửa ngày.
Nam tử nhìn thấy nữ tử, lập tức cười nói.
- Khúc Nhất Minh, ngươi nhớ cho ta.
- Ta gọi Vương Tâm Nhã, không gọi Tâm nhi, ngươi về sau có thể gọi ta Vương sư muội, hoặc là Vương sư tỷ, ta cũng không thèm để ý, nhưng xin ngươi đừng gọi ta Tâm nhi.
Vương Tâm Nhã lập tức mở miệng nói, trực tiếp quay người, rời khỏi đại điện.
- Tâm nhi...
Nhìn thấy thân ảnh kia rời đi, Khúc Nhất Minh khẽ giật mình.
- Còn không mau đuổi theo.
Thấy cảnh này, Khúc U Cơ lập tức mở miệng.
- Vâng!
Khúc Nhất Minh lập tức chạy ra ngoài.
Mà lúc này bên trong đại điện, lần nữa còn lại Khúc U Cơ cùng Lý Thông Huyền hai người.
- Thông Huyền, ngươi vừa rồi nói, người kia tên gọi là gì?
- Mục Vân.
Lý Thông Huyền chắp tay nói.
- Có phải hay không là...
Khúc U Cơ lập tức nghi ngờ.
- Thuộc hạ không biết!
- Ngươi lát nữa đi hỏi thăm Nhã nhi, để nàng miêu tả ra bộ dáng của người kia, nếu như là hắn...
- Nên như thế nào? Còn mời các chủ chỉ rõ.
Khúc U Cơ thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Trước xác định không phải người này cái đã!
Vừa dứt lời, Khúc U Cơ quay người rời đi.
Lý Thông Huyền giờ phút này lại cười khổ không thôi.
Nếu quả thật Mục Vân này chính là Mục Vân kia, chỉ sợ... Mục Vân kia có thể muốn chết rồi.
Mà trong tiên giới này, mênh mông bao lớn, người trùng tên trùng họ thực sự quá nhiều.
Ngày xưa minh chủ Vân Minh Vân Vực cũng gọi là Mục Vân đây.
Mục Vân?
Sẽ không trùng hợp như vậy chính là hắn đó chứ?
Nếu thật là hắn, thật quá xảo hợp.
Mà giờ phút này, Nam Cực chi địa, Thiên Kiếm lâu.
Hừng hực khí thế tạo dựng đại trận chưa hề ngừng.
Ba tháng thời gian đã qua, mà giờ khắc này, đứng phía trên một ngọn núi của Thiên Kiếm lâu, Mục Vân thở ra một hơi.
- Như thế nào?
Nhậm Cương Cương giờ phút này đi tới, nhìn đại trận, cười nói.
- Chỉ là hoàn thành một bộ phận, chí ít hiện tại, xem như có hình thức ban đầu, muốn toàn bộ hoàn thành, chỉ sợ còn cần thời gian một năm.
Mục Vân cười khổ nói.
- Ngươi còn ngại lâu?
Nhậm Cương Cương lại cười mắng:
- Trước kia ta chỉ biết, ngươi có một tay luyện đan, luyện khí, không nghĩ tới hiện tại thế mà trận pháp cũng có thành tựu như thế. cao
- Ngươi không biết, còn nhiều nữa.
Mục Vân lại chậm rãi nói:
- Kỳ thật, dựa theo năng lực của ta trước đó, bố trí một tòa Ngũ Hợp Bát Hoang Trận mà tiên trận tông sư mới có thể bố trí, khả năng thất bại rất lớn, thế nhưng đoạn thời gian gần đây huyết mạch nhất đạo khiến cho lực lĩnh ngộ của ta đạt được tăng lên cực lớn.
- Nói đến đây, ta chỗ này có một môn võ kỹ, có lẽ ngươi có thể tu luyện.
Mục Vân lại lần nữa nói:
- Võ kỹ tên Bất Diệt Huyết Điển, chính là tu luyện huyết mạch lực lượng, ngươi có thể thử xem, lúc trước ta cũng để cho Tâm nhi và Doãn Nhi cùng với Dao nhi ba người tu luyện, thế nhưng chỉ có Dao nhi có thể luyện thành, ngươi ngược lại có thể thử một lần.
- Bất Diệt Huyết Điển...
Nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương lập tức biến sắc, lui ra phía sau một bước.
- Thế nào rồi?
- Không có... Không có gì.
Nhậm Cương Cương khua tay nói:
- Tư chất của ta cũng không khá lắm, ngay cả hai vị đệ muội đều không có tu luyện thành, ta chỉ sợ cũng không thành, cho nên thôi.
- Thử một lần như thế nào, huyết điển này là ta lĩnh ngộ ra từ Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, những người khác muốn tu luyện, ta còn không cho đây.
Mục Vân cười cười nói.
- Quên đi thôi, ta vẫn đi xem một chút đại trận này của ngươi tạo dựng như thế nào.
Nhậm Cương Cương nói, muốn rời đi.
Chỉ là phía sau lưng đã đổ đầy một thân mồ hôi lạnh.
Lời Mục Vân mới vừa nói thực sự để hắn giật nảy mình.
Rầm rầm rầm...
Nhưng ngay tại giờ phút này, đột nhiên, toàn bộ Thiên Kiếm lâu vang lên từng tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Trong lúc từng tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, lần lượt từng thân ảnh ba lên trên bầu trời.
Có thể nhìn thấy, trước sơn môn, lần lượt từng thân ảnh ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt từng người lộ ra hung quang, hiển nhiên kẻ đến không thiện.
- Điều ta lo lắng, thật phát sinh...
Nghe từng đạo âm thanh chấn động, Mục Vân cười khổ.
Địch nhân đã đến, tránh không khỏi, chỉ có đối mặt.
- Mục Vân, ra nhận lấy cái chết.
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, chấn động toàn bộ Thiên Kiếm lâu, nếu không phải bộ phận hạch tâm đại trận hiện tại đã được cấu thành, chỉ sợ toàn bộ Thiên Kiếm lâu đã thiên băng địa liệt.
Cường giả cảnh giới Chân Tiên.
Nghe được một tiếng gào thét này, đệ tử toàn bộ Thiên Kiếm lâu lập tức ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Bá bá bá tiếng xé gió vang lên, mọi người nhất thời chạy như bay về phía sơn môn Thiên Kiếm lâu.
Mà giờ khắc này, trước sơn môn, hai thân ảnh cầm đầu.
Hai đạo thân ảnh kia, một người trong đó, đầu đội kim quan, chân đạp kim giày, cả người nhìn qua giống như đế vương trong thế tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận