Vô Thượng Thần Đế

Chương 1924: Chuẩn Bị Mở Hộp Thứ Hai

Nhậm Tu chửi ầm lên:
- Ngươi biết ba viên đan dược trong tay của ta đại biểu cho cái gì?
Nhậm Tu lấy ra ba viên tiên đan, quát:
- Ba viên đan dược, ngươi nhìn ra cái gì khác biệt?
Nhìn đan dược trong tay gia gia, Nhậm Viêm thầm nói:
- Không có gì, hai viên thiên giai thượng phẩm, một huyền giai hạ phẩm...
Ba ba ba...
Nhậm Tu đánh một bàn tay vào trên đầu Nhậm Viêm, mắng:
- Không có gì, không có gì, ngươi biết cái gì...
Tiếng bạt tai vang lên, Nhậm Viêm đắng chát không thôi.
- Ngươi đương nhiên không nhìn ra cái gì, ngươi bất quá là địa giai thượng phẩm tiên đan sư, ngay cả thiên giai cũng chưa tới, đừng nói ngươi, cho dù huyền giai tiên đan sư đều không nhìn ra vấn đề.
Nhậm Viêm càng buồn bực, gia gia ngươi thế nào nhìn ra?
Nhưng lời này thì hắn chỉ có thể nói một chút trong đầu.
- Từ hôm nay trở đi, phàm là chuyện liên quan tới đối địch cùng Mục Vân, ngươi đều không cần làm, giữ gìn mối quan hệ cùng Hứa Tư Nhiên cố nhiên quan trọng, cùng Mục Vân, cũng không thể là địch, nếu ngươi sau này lại đắc tội hắn, đừng trách gia gia không có nhắc nhở ngươi, muốn chết, ngươi tự mình đi chết.
Nhậm Tu đại sư vừa dứt lời, quay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân lại được Thần Vũ Trúc dẫn đầu rời đi Đan Cực các.
Hôm nay thông qua khảo hạch, ngày mai bắt đầu luyện đan.
- Đi, ta mời ngươi đi ăn bữa tiệc.
- Ngươi mời ta?
Mục Vân ngạc nhiên, cười nói:
- Cũng không phải muốn để ta trả tiền cho ngươi chứ?
- Ta có nhỏ mọn như?
Thần Vũ Trúc bất mãn nói:
- Chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch tiên đan sư Thiên giai thượng phẩm, mà lại, tìm tới phương pháp kiếm điểm tích lũy.
- Tốt.
Mục Vân mỉm cười.
Thông qua khảo hạch thiên giai tiên đan sư, vốn chính là bên trong dự liệu, không có gì kinh ngạc.
Nhưng đoạn thời gian tiếp theo xem ra cần khổ cực một chút để kiếm điểm tích lũy.
Nhưng đây là chuyện không có cách nào khác.
Hai người hành tẩu phía trên đường chính nội thành Tam Cực Thiên Minh, một đường chuyện phiếm.
Chỉ trong chớp nhoáng, phía trước vang lên tiếng bá bá bá xé gió, mấy thân ảnh vội vàng đi trước mở đường.
- Chúng đệ tử tránh ra, ba vị thánh sứ Bích Lạc hoàng tuyền tông tới chơi, nội minh đệ tử tránh ra con đường.
Lần lượt từng thân ảnh vang lên, tất cả mọi người dồn tránh qua hai bên đường.
Mà từ từ phía sau, ước chừng hơn mười thân ảnh chậm rãi đi tới.
Hơn mười thân ảnh có ba người cầm đầu.
Một người tóc trắng, khí tức u sâm, một người bên trái, trên mặt mang một vết kiếm nhỏ xíu, nhìn quỷ khí âm trầm, mà một người bên phải, lại là thân hình cao lớn, khí tức cũng không giống bình thường.
Nhìn thấy ba người xuất hiện, đám người tránh ra.
Mười mấy người sau lưng cũng đều là từng người mang hắc bào, trên mặt hắc sa, nhìn rất khủng bố.
- Bích Lạc hoàng tuyền tông...
Mục Vân hơi nhíu mày.
Tại sao người Bích Lạc hoàng tuyền tông lại tới đây?
Trong ấn tượng, Bích Lạc hoàng tuyền tông hẳn là không có quan hệ gì với Tam Cực Thiên Minh mới đúng?
- Bọn gia hỏa này thật không hổ là người Hoàng Tuyền tông, hoàng tuyền hoàng tuyền, từng người nhìn thật giống như đi ra từ bên trong hoàng tuyền...
Thần Vũ Trúc tự lẩm bẩm.
- Tam Cực Thiên Minh và Bích Lạc hoàng tuyền tông có thân quen?
Mục Vân lại khó hiểu.
- Đương nhiên có.
Thần Vũ Trúc cười nói:
- Lúc trước khai chiến, Hoàng Tuyền tông nói hợp tác cùng chúng ta, nhưng phụ thân bọn hắn cũng không nghĩ tới, Hoàng Tuyền tông có thể đánh Hoàng Cực thế gia không có chút lực trở tay, nhảy lên trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
Mục Vân càng thêm kỳ quái.
Tam Cực Thiên Minh sao lại liên hợp cùng một thế lực như vậy.
Mà tin tưởng Hoàng Tuyền tông, có thể mang đến chỗ tốt cho bọn hắn.
- Đi thôi đi thôi, nghĩ đến mỹ vị, ta đã chảy nước miếng!
Thần Vũ Trúc thúc giục:
- Đây là chuyện phụ thân bọn hắn cân nhắc, không liên quan gì đến chúng ta.
- Ừm.
Mục Vân không suy nghĩ nhiều, quay người muốn rời đi.
Nhưng trong chớp nhoáng, phía sau giống như có một ánh mắt,xuyên qua tầng tầng đám người, rơi ở trên người hắn.
Khi Mục Vân quay người, loại cảm giác này bỗng nhiên biến mất.
Mà giờ khắc này, Liễu Nhất Khúc mái đầu bạc trắng lại híp mắt, chậm rãi nói:
- Chính là hắn sao?
Hoàng Phủ Khuyết trên mặt có vết kiếm gật đầu nói:
- Hẳn là.
Mạnh Kiệt âm hiểm cười nói:
- Tiểu tử này không nhìn ra khác biệt gì? Không hiểu nổi đại Ngục Vương bọn hắn đang suy nghĩ gì.
- Nói cẩn thận.
Liễu Nhất Khúc đột nhiên nói:
- Đại Ngục Vương nghĩ gì, không phải chúng ta có thể phỏng đoán, chỉ cần làm tốt mệnh lệnh là được.
- Ta tùy tiện nói một chút thôi...
Mạnh Kiệt liếm môi một cái, âm trầm cười một tiếng.
Giờ khắc này trong lòng Mục Vân luôn có một loại dự cảm không tốt.
Tam Cực Thiên Minh cùng Hoàng Cực thế gia, Tử Hoàng tháp, Càn Khôn sơn trang khai chiến, mà Bích Lạc hoàng tuyền tông chen đi Hoàng Cực thế gia, trở thành Bạch Ngân cấp thế lực thứ năm dưới trướng Cửu Tiên các.
Chỉ dùng thời gian mấy năm.
Quan trọng nhất là, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Bích Lạc hoàng tuyền tông đến cùng muốn làm gì?
Đầu tiên dựa vào hắn, phụ thuộc Thiên Kiếm lâu, thành lập Phàm Thiết cấp thế lực, hiện tại nhảy lên trở thành Bạch Ngân cấp thế lực, khác biệt quá lớn.
Chẳng lẽ...
Bên trong não hải Mục Vân xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng.
Nghĩ đến đây, Mục Vân khẽ giật mình.
Đúng, rất có thể.
Dã tâm Bích Lạc hoàng tuyền tông không chỉ ở đây...
Hắn mặc dù không nhất định, nhưng Bích Lạc hoàng tuyền tông ẩn núp vạn năm , sao lại đơn giản?
Mục Vân có ý nghĩ, trong lòng bắt đầu dần dần tỉnh táo.
Một quái vật lớn như thế, hi vọng hắn trêu chọc đối phương.
Nhưng nếu có thể trở thành bằng hữu, cũng không phải không thể.
Sau khi cùng Thần Vũ Trúc dùng bữa, hai người phân biệt, Mục Vân trở lại phía trên sơn phong của mình.
Chân núi, Tử Nha nằm ngửa, uể oải ngủ nướng.
Mục Vân hiện tại đột nhiên nghĩ đến, hắn hiện đến cửu phẩm Thiên Tiên, có phải có thể mở ra một cái bảo hạp trong chín cái.
Vừa suy nghĩ đến, Mục Vân dứt khoát khoanh chân ngay tại chỗ, ngồi bên người Tử Nha.
Bên trong Tru Tiên Đồ, chín bảo hạp vẫn là dựa theo trình tự để đó.
Mục Vân hiện tại nhìn bảo hạp thứ hai.
Lần này, nhất định muốn mở ra.
Mục Vân trầm định, khoanh chân ngay tại chỗ, không nói một lời.
Thời gian từng chút một trôi qua, trọn vẹn qua một đêm, ngày thứ hai, ánh nắng nở rộ, điểm điểm hạt sương tí tách trên người Mục Vân.
Mở ra hai mắt, Mục Vân thở ra một hơi.
Nhưng vừa mở ra hai mắt, Mục Vân chấn động.
- Mẹ nó, Tử Nha, ngươi làm gì?
Mục Vân đứng dậy, nhìn Tử Nha, trợn mắt hốc mồm:
- Lão tử thích nữ nhân, không yêu thích ngươi.
- Gâu gâu...
Nghe Mục Vân nói vậy, Tử Nha lại gâu gâu sủa loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận