Vô Thượng Thần Đế

Chương 1191: Một chiêu phân thắng thua đi (2)

Cửu nguyên khí tức lúc này ngưng kết thành một đạo kiếm quang, bay thẳng đến đỉnh hộ trận, chém ra một kiếm.
Cùng nhất thời, thân thể Diệu Thanh Vân khẽ cong, đột nhiên thẳng tắp, Vô Thiếu kiếm trong tay lúc này phóng ra ánh sáng vạn trượng, kiếm ra, người động, khí tức sát phạt bạo tạc.
Một trảm, rơi xuống.
Hai đạo kiếm khí đập vào nhau.
Oanh...
Tiếng lốp bốp vang lên, hai đạo kiếm khí lúc này triệt để vỡ ra.
Tiếng đông đông đông bạo liệt ngột ngạt bỗng nhiên truyền ra trong toàn bộ hộ trận.
Hai thân ảnh, bị dìm ngập bên trong kiếm quang.
Ken két...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, phía trên hộ trận đột nhiên xuất hiện từng vết rách.
- Không xong, hộ trận sắp phá.
Thấy cảnh này, Thác Bạt Da mắng to một tiếng.
- Còn tốt lão tử cơ trí, mở ra hộ trận thứ hai, nếu không...
Oanh...
Thác Bạt Da còn chưa nói xong, một tiếng oanh minh lúc này đột nhiên vang lên.
Hộ trận thứ hai lúc này triệt để rạn nứt.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời ngốc tại chỗ.
- Toàn... Phá!
Diệu Tiên Ngữ khẽ kêu nói:
- Nhanh chóng lui lại, toàn bộ đệ tử, thối lui đến sườn núi.
Thật ra không cần Diệu Tiên Ngữ nói, những đệ tử kia lúc này đã lui lại.
Tiếng bá bá bá xé gió lên, lần lượt từng thân ảnh bay về phía giữa sườn núi Tứ Chu sơn mạch.
Trong một khoảnh khắc này, tất cả mọi người lại không có tâm tư quan sát.
Cái này mẹ nó còn là luận bàn?
Quả thực là sinh tử tuyệt sát.
Chỉ là dù cho như thế, đám người vẫn quan tâm giao chiến trong sân đến cùng như thế nào.
Khanh khanh khanh...
Sương mù còn chưa tan hết, từng tiếng khanh khanh khanh lúc này đột nhiên vang lên.
Hai người thế mà vẫn còn đang đánh.
Lần nữa nhìn lại, hai thân ảnh phi vũ trên dưới toàn bộ trên diễn võ trường, kiếm khí tung hoành.
Thế nhưng đám người nhìn thấy mới phát hiện, mặt đất diễn võ trường sớm đã triệt để hóa thành bột phấn, từng sàn nhà rạn nứt ngổn ngang lộn xộn, loạn nằm một chỗ.
- Xong! Chữa trị diễn võ trường phải tốn bao nhiêu linh tinh?
Tang Hợi trợn mắt hốc mồm.
- Hiện tại nên quan tâm chuyện chữa trị sàn nhà à?
Thác Bạt Da im lặng nói:
- Tốn hao hai tầng hộ trận mới gọi là lớn đây.
- Hai người các ngươi thật sự rảnh rổi.
Lưu Minh im lặng nói:
- Hoa cương võ tràng và hộ trận tốn hao không nhỏ, nhưng bây giờ nên quan tâm không phải là hai cái đó, bọn họ rốt cuộc muốn luận bàn tới khi nào đây?
- Ba người các ngươi ngậm miệng!
Lại nghe ba người nói tiếp, Diệu Tiên Ngữ thật hoài nghi mình sẽ bạo tạc.
- Các ngươi có thời gian ở nơi này nói xấu, không bằng đi xem một chút, có đệ tử bị thương hay không.
Nghe được Diệu Tiên Ngữ mở miệng, ba người ngậm miệng không nói.
Diệu Tiên Ngữ thế nhưng là hòn ngọc của Diệu gia, ai không sủng ái nàng, chống đối nàng? Không cần tộc trưởng xuất thủ, một đám người đều sẽ tung nước bọt cho chết đuối.
- Ha ha... Thoải mái, một trận chiến này là một trận chiến vui sướng nhất của Diệu Thanh Vân ta mấy chục năm qua.
- Cũng vậy.
Ánh sáng Thiên Minh Kiếm trong tay Mục Vân càng ngày càng thịnh.
Mà đổi thành một bên, Vô Thiếu kiếm trong tay Diệu Thanh Vân tựa hồ hợp lại với Diệu Thanh Vân thành một đường, càng thêm hưng phấn.
Giờ phút này, ngay cả kiếm cũng trở nên nhiệt huyết sôi trào.
- Mục Vân, một chiêu phân thắng thua đi.
Diệu Thanh Vân ha ha cười nói.
- Đúng là nên đến lúc.
Hai người nhìn nhau một cái, mang theo mỉm cười.
Thiên Minh Kiếm trong lúc nhất thời canh giữ ở trước ngực, một tay Mục Vân vung đi, chín đạo nguyên cầu lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Mà đổi thành một bên, mặt ngoài Vô Thiếu kiếm của Diệu Thanh Vân xuất hiện từng vết rách, kiếm lúc này phát ra tiếng vù vù.
- Kiếm ra càn khôn, tuyệt diệt càn khôn.
Hùng hậu chân nguyên lúc này triệt để bộc phát, cả người Diệu Thanh Vân phi không bay lên, Vô Thiếu kiếm càng lốp bốp rung động, làm lòng người chấn động.
Một đạo kiếm mang ngàn mét dùng Diệu Thanh Vân làm trung tâm khuếch tán ra.
Thấy cảnh này, đám người thực sự khó có thể tưởng tượng, vì cái gì, Diệu Thanh Vân có thể bộc phát ra kiếm khí cường hoành như thế.
Kiếm nguyên mênh mông ba động, thật là một nhân loại có thể khu động sao?
Chỉ là giờ phút này, đã không phải thời gian đám người suy tư.
Trường kiếm kiếm mang ngàn trượng ngưng tụ ra, thậm chí đều che kín ánh sáng.
Thở ra một hơi, Mục Vân đánh Cửu nguyên cầu vào đến phía trên Thiên Minh Kiếm.
Tiếng vù vù đột nhiên vang lên, tiếng lốp bốp cũng triệt để vang vọng, mũi kiếm Thiên Minh Kiếm, lúc này thế mà dần dần tái hợp, xuất hiện tư thái một trường kiếm hoàn chỉnh.
- Tam nguyên Quy Nhất kiếm.
Quát khẽ một tiếng, trường kiếm Mục Vân trực chỉ Diệu Thanh Vân.
Mũi kiếm lúc này xuất hiện một đạo kiếm khí, cực kì tương tự cùng lúc trước Mục Vân thi triển Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên, ngay sau đó, lại một đạo kiếm khí xuất hiện, kiếm khí Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên xuất hiện lần nữa, lại nói tiếp, kiếm khí Nhất Kiếm Cửu Tiên nguyên xuất hiện.
Tam đạo kiếm khí từ ban đầu dài trăm thước, cuối cùng ngưng tụ đến dài ngàn mét.
Tam nguyên, không phải chỉ nguyên khí, mà là chỉ kiếm thức ba chiêu đầu triệt để hỗn hợp.
Oanh...
Kiếm khí ngưng tụ, tiếng oanh minh nổ vang, phong vũ lôi điện triệt để truyền ra từ phía trên một kiếm kia của Mục Vân.
- Mục Vân, thắng bại, tại một kiếm!
- Thắng bại, tại một kiếm.
Nhìn thấy mặt mũi Diệu Thanh Vân tràn đầy hưng phấn không kịp chờ đợi, Mục Vân cũng hơi hơi cười một tiếng.
- Diệu Thanh Vân, ngươi thua!
- Thua? Ta không cho rằng như vậy!
Diệu Thanh Vân cười ha ha, bước ra một bước.
Bước chân bước ra, trường kiếm rơi xuống, tiếng kiếm reo vang thiên triệt địa, trong chớp nhoáng, đám người chỉ cảm thấy tiếng vù vù làm tai mũi người phát lạnh.
- Không tin? Cũng không được.
Mục Vân bật cười lớn, kiếm ra, người động.
- Mẹ của ta, đây là người sao?
Nhìn hai người giao chiến, Thác Bạt Da, Tang Hợi, Lưu Minh ba người triệt để kinh ngạc.
Chỉ là kinh ngạc ngây người lại đâu chỉ có ba người bọn họ.
- Tang Hợi!
- A?
- Ta cảm giác, chúng ta có phải nên đi lên trên một chút hay không, ta sợ kiếm khí lực bộc phát không chỉ khuếch tán đến giữa sườn núi...
Nghe đến lời này, Tang Hợi cùng Lưu Minh đều một mặt khinh bỉ nhìn Thác Bạt Da.
- Ta không phải sợ hãi, ta... Ta chỉ là...
Thác Bạt Da vội vàng giải thích.
Chỉ là hắn còn chưa nói hết lời, Tang Hợi cùng Lưu Minh hai người đã bắt đầu từ giữa sườn núi đi lên đỉnh núi.
- Này này, hai người các ngươi, tốt xấu gì chờ ta một chút...
Giờ khắc này, những người khác lại không có tâm tư này.
Ánh mắt tất cả mọi người tụ tập trên người hai người, cả Cửu Nhi giờ phút này cũng một mặt nghiêm nghị, tựa hồ chiến đấu vượt qua dự tính của nàng.
Khanh...
Trong khoảnh khắc, kiếm khí Diệu Thanh Vân dựng thẳng, phách không chặt xuống, mà giờ khắc này, kiếm khí trước mặt Mục Vân đã phá vỡ.
Hai thanh cự kiếm dài ngàn mét giờ khắc này va chạm trên không trung.
Oanh...
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, toàn bộ giữa không trung đều là kiếm quang lấp lóe, từng đạo kiếm khí tản ra bốn phía, tiếng lốp bốp vang lên để lồng ngực người khó chịu.
Chỉ là giờ phút nàykia hai thanh trường kiếm vào lúc này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Phá!
Sắc mặt Diệu Thanh Vân đỏ lên, liều mạng đè trường kiếm xuống.
Thế nhưng giờ phút này Mục Vân nhấc ngang trường kiếm, quét ra một kiếm.
Trường kiếm Diệu Thanh Vân đứng dọc trước người, bị Mục Vân quét qua, áp chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận