Vô Thượng Thần Đế

Chương 2393: Hiện lộ thực lực

- Nếu Lang Vương bại trận, vậy các ngươi tuyệt đối sẽ máu chảy vạn dặm trước khi Huyết Vực đánh tới.
Vừa nghe lời này, mấy người nhất thời như hến rắm.
Tử Vũ nhìn mấy người, im lặng không lên tiếng, từng bước đi tới trước người Mục Vân.
- Ngươi là ai?
Nhìn Mục Vân, Tử Vũ lạnh lùng nói.
- Vị này là Mục tiên sinh, đến Tô gia chúng ta làm khách.
Tô Thiến vội vàng nói.
- Ta không hỏi ngươi.
Tử Vũ trừng mắt nhìn Tô Thiến một cái, nhìn Mục Vân nói:
- Ta hỏi hắn.
- Ta có cần phải trả lời ngươi?
Mục Vân liếc mắt nhìn Tử Vũ một cái, vùi đầu nói:
- Ta lại không biết ngươi.
- Ha ha...
Tử Vũ lạnh lùng cười nói:
- Ngươi thật cuồng vọng, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi đến từ đâu, là long là hổ, Tử Cực thành này là địa phương của Tử Văn Yêu Lang nhất tộc chúng ta, trực thuộc khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, ngươi phải hảo hảo điệu thấp, ít gây chuyện.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là ai?-
Tràng diện nhất thời trở nên khẩn trương.
Đám người Tô Chiến và Tô Thiến lo lắng vạn phần.
Tử Vũ chính là nhi tử của Tử Đỉnh Thiên, Tộc trưởng Tử Văn Yêu Lang nhất tộc, hơn nữa là người rất xuất sắc, từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, đừng nói Mục Vân, cho dù huynh đệ ruột thịt của hắn, cũng là chiếu giết không nói nhiều.
Mục Vân không khác gì đang nhổ răng cọp, chuẩn xác mà nói, là lông sói...
- Ta lại không biết ngươi.
Mục Vân lại một lần nữa nói:
- Dựa vào cái gì mà nói cho ngươi?
- Dựa vào cái gì?
Sắc mặt Tử Vũ lạnh lẽo, bàn tay thò ra, quát:
- Bằng vào lợi trảo của ta.
Bàn tay hắn trong nháy mắt bộc phát ra từng đạo ánh sáng, móng vuốt sắc bén mang theo huyết quang, chộp về phía cổ Mục Vân.
Khanh...
Nhưng đang lúc móng vuốt giết tới trước mặt Mục Vân, đột nhiên, bàn tay Mục Vân vung lên, tay trái ngăn cản.
Một âm thanh vang lên, móng vuốt sắc bén của Tử Vũ gắt gao kiềm chế cánh tay Mục Vân.
Thế nhưng, cũng chỉ là gắt gao kiềm chế, không còn tiến lên.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nhất thời ngạc nhiên.
Cho dù Tô Chiến cũng âm thầm kinh hãi.
Tử Vũ chính là Thái Tử gia của Tử Văn Yêu Lang nhất tộc, móng vuốt này, cho dù là hắn, đón đỡ được thì cánh tay cũng tuyệt đối bị bắt đứt.
Nhưng Mục Vân thoạt nhìn không có chuyện gì.
Tên này, thật sự... Không thể khinh thường.
- Thật sự có chút bản lĩnh.
Tử Vũ nhìn Mục Vân, cười nhạo, vung tay lên, bước ra.
Phanh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, một bàn tay khác của hắn nghiền ép tới Mục Vân.
- Cút.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại khẽ quát một tiếng, bước ra, đá ra một cước.
Hai thân ảnh giao chiến cùng một chỗ.
- Tô Chiến, Tô gia ngươi xong đời rồi!
Sở Viễn Sơn khẽ quát:
- Đắc tội Tử Vũ công tử, mặc kệ người này có bối cảnh gì, kết quả đều khó thoát khỏi cái chết.
- Ta chờ xem Tô gia ngươi nhà hủy người chết!
Mã Tường Thiên hiện tại lạnh lùng nói.
Hai người nhìn thi thể sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân cách đó không xa, hận ý trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phanh...
Nhưng hiện tại, một tiếng rầm vang lên, đột nhiên, một thân ảnh rơi xuống.
- Tử Vũ công tử.
- Tử Vũ công tử.
Nhìn thấy thân ảnh rơi xuống, sắc mặt mọi người nhất thời kinh biến.
Phanh...
Nhưng còn chưa kịp tiến lên, đột nhiên lại là một tiếng vang lên, thân ảnh Mục Vân hạ xuống, một cước giẫm lên ngực Tử Vũ, rầm rầm một tiếng, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Lần này, mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Tử Vũ hiện tại bị Mục Vân giẫm dưới chân, miệng cũng không chút khách khí.
- Hiện tại còn cứng miệng?
Đá ra một cước, tiếng rầm rầm lần nữa vang lên, Tử Vũ giờ khắc này sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu tươi.
- Mục Vân!
Sở Viễn Sơn quát một tiếng, nói:
- Ngươi chú ý nặng nhẹ, Tử Vũ thiếu gia chính là thiếu tộc trưởng của Tử Văn Yêu Lang Lang tộc. Ngươi ngươi ngươi......
- Làm thế nào?
Mục Vân xoay người, nhìn Sở Viễn Sơn một cái.
Tuy rằng không nhìn thấy đồng tử Mục Vân, nhưng Sở Viễn Sơn lại nói không ra nửa câu tiếp theo.
Mục Vân giẫm lên ngực Tử Vũ, trêu tức nói:
- Ta nói cho ngươi, ta không quen ngươi, căn bản không quen, cho nên... Dựa vào cái gì mà nói với ngươi... Tên ta là gì?
Dứt lời, Mục Vân vung tay lên, muốn một quyền đánh nát đầu Tử Vũ.
- Không thể!
- Không thể!
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, sắc mặt Tô Chiến cùng Tô Thiến hiện tại đại biến.
Nếu Mục Vân thật sự giết Tử Vũ, Tô gia sẽ đi đến tuyệt địa.
Nhưng bọn họ làm sao có thể ngăn cản được Mục Vân.
- Làm càn.
Nhưng đúng lúc này, trước người Mục Vân lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh kia, thân một bộ váy da màu tím, váy da chỉ bao bọc những đường cong xinh đẹp hai chân thon dài lại bại lộ ra không khí, thân trên chỉ có một miếng vải ngắn, bao bọc thân thể mê người, da thịt lộ ra, giống như lúa mì, mang theo nét xinh đẹp đầy dã tính.
- Tỷ tỷ.
Nhìn thấy người tới, Tử Vũ nhất thời hô to.
- Tử Quỳnh tiểu thư.
Mọi người nhất thời cung kính hành lễ.
Nhưng Tử Quỳnh lại không quan tâm, một chưởng đánh về phía Mục Vân.
Mục Vân lui về phía sau một bước, buông Tử Vũ ra, nhưng một tay lại nắm chặt lấy cánh tay Tử Quỳnh.
Hai tay vuốt ve cánh tay, Mục Vân cười nhạt nói:
- Vị tiểu thư này, làn da thật tinh tế.
- Cút!
Bị Mục Vân trêu chọc, tức giận trên mặt Tử Quỳnh càng sâu, tiến lên, bàn tay vung ra.
Nhưng cánh tay Mục Vân cong lên, lại ôm Tử Quỳnh vào trong ngực.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tử Quỳnh, Mục Vân cười nói:
- Tức giận cũng mỹ mạo như vậy.
- Ngươi......
Tử Quỳnh thẹn thùng tức giận, tiến lên, một tay biến thành móng vuốt sói, chộp về phía hai má Mục Vân.
Bá một tiếng, Mục Vân lùi lại, nhìn Tử Quỳnh, lạnh nhạt cười.
- Mang theo đệ đệ ngươi trị liệu cho tốt đi, nếu không chết, cũng đừng trách ta.
Mục Vân mở lời:
- Hơn nữa, Tử Văn Yêu Lang các ngươi muốn làm gì, ở trong Tử Cực thành này, không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không trêu chọc các ngươi. Đi đi!
Một câu vừa dứt, mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đi đi!
Đơn giản, thô bạo.
Nhưng Mục Vân đang nói chuyện với Tử Quỳnh và Tử Vũ hai người.
Hai vị này chính là con của tộc trưởng Tử Văn Yêu Lang nhất tộc, địa vị có thể nói là cấp bậc cao nhất ở trong Tử Văn Yêu Lang nhất tộc.
Nhưng bây giờ, Mục Vân lại bảo bọn họ cút đi.
Tên này, chán sống phải không?
- Tốt, tốt, tốt!
Tử Quỳnh hừ nói:
- Mục Vân đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi, nếu ngươi còn dám ở lại Tử Cực thành, cứ chờ chết đi.
Dứt lời, Tử Quỳnh kéo Tử Vũ lên, nhanh chóng rời khỏi Tô gia.
Sở Viễn Sơn cùng Mã Tường Thiên hai người đuổi theo.
- Đứng lại.
Mục Vân hiện tại lại mở lời:
- Các ngươi muốn chạy? Ta có để các ngươi đi không?
Nghe được lời này, sắc mặt hai người biến đổi.
Ngay cả Tử Quỳnh cảnh giới nhị phẩm Tiên Vương cũng bị Mục Vân đùa bỡn trong lòng bàn tay. Căn bản không phải đối thủ.
- Ngươi còn muốn làm gì?
Tiếng Sở Viễn Sơn có chút phát run.
- Làm gì? ngươi vừa rồi dường như nói... Ta chết chắc rồi mà?
Mục Vân phất phất tay nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, sản nghiệp của Sở gia và Mã gia toàn bộ thuộc về Tô gia. Hai người các ngươi, ra khỏi Tử Cực thành. Nếu không, chết!
- Mục Vân, ngươi tính là cái gì? Cũng dám...
Phanh...
Mã Tường Thiên còn chưa nói hết một câu, đột nhiên, thân ảnh Mục Vân xuất hiện ở phía sau, một trảo chộp ra, một tiếng ‘đông’ vang lên, toàn bộ đầu hắn triệt để nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận