Vô Thượng Thần Đế

Chương 157: Linh Hồn Lực

- Giết!
Sau một khắc, bốn người mặc sa y kia đã xông ra, bốn thanh trường kiếm từ tứ phương đâm vào.
Thời khắc mấu chốt, hai tỷ muội Thanh Sương và Thanh Trĩ liên thủ lại, một mực bảo hộ Mục Vân ở trung ương.
- Linh Huyệt cảnh ngũ trọng!
Xung quanh có người nhìn ra tu vi của hai tỷ muội, lập tức kinh hô.
Tuổi tác của Thanh Trĩ và Thanh Sương cũng không lớn thế nhưng lại có tu vi cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, thực sự kinh người.
Tuổi như vậy và tu vi, tuyệt đối có thực lực trước mười đạo thứ năm Địa Tiên Bảng.
Địa Tiên Bảng, Linh Huyệt cảnh nhất trọng chính là đạo thứ nhất bảng, Linh Huyệt cảnh nhị trọng thì là đạo thứ hai bảng, cứ thế mà suy ra, người đứng đầu mỗi một đạo bảng được xưng là đạo chủ.
Mà về phần thiên tài phía trên Linh Huyệt cảnh ngũ trọng chính là bài danh phía trên Thiên Tiên Bảng.
Thiên Tiên Bảng thì không phân cảnh giới, chỉ phân xếp hạng.
Dù sao, Thiên Tiên Bảng và Địa Tiên Bảng đều có hạn chế tuổi tác, hơn hai mươi lăm tuổi sẽ không thể đứng trên hàng bảng.
Toàn bộ trong Nam Vân thành, có thể trong hai mươi lăm tuổi tiến vào Thiên Tiên Bảng, đều là thiên tài xuất sắc.
Mà giờ khắc này, tên của Mục Vân bất ngờ xuất hiện vị trí thứ nhất của đạo thứ nhất Địa Tiên Bảng.
Hắn rõ ràng đã trở thành đạo chủ đạo thứ nhất bảng.
Thế nhưng vào giờ phút này, vị đạo chủ này lại bị võ giả Tụ Tiên các vây giết.
Nhìn bốn người này, Mục Vân trấn định suy tư.
Thanh Trĩ và Thanh Sương chính là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mà bốn người kia đều là cảnh giới lục trọng.
Nhưng dù sao hai người này cũng Mục Thanh Vũ phái tới, thực lực quả nhiên không tầm thường, mà đối mặt với bốn người vây công, hai người không ở vào hạ phong chút nào, ngược lại chiếm thượng phong.
Nhưng dần dần, dù sao sẽ bị cao tầng Tụ Tiên các phát hiện, xuất động nhân thủ, vậy sẽ phiền phức.
- Nhưng muốn giết ta cũng không đơn giản như vậy!
Hạ quyết tâm, bên ngoài cơ thể Mục Vân phun trào lực lượng lôi điện, nhìn bốn người, hắn chuẩn bị tiện tay xuất kích.
- Dừng tay!
Nhưng đang lúc Mục Vân chuẩn bị xuất thủ thì một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tiếng quát này nghe sung mãn mượt mà, mang theo một tia khàn khàn, nhưng trong lúc mơ hồ, Mục Vân lại cảm giác âm thanh có phần quen thuộc.
- Mạc đại sư!
Nghe được tiếng quát, bốn tên hắc y nhân dừng lại, chắp tay khom người, cung kính nhìn lão giả trước mắt.
- Mạc lão đầu?
Không đúng!
Xoay người, nhìn người trước mắt, Mục Vân lắc đầu.
Người này nhìn rất giống Mạc Vấn, thế nhưng lại không phải Mạc đại sư.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Nhìn bốn người, lão giả được xưng Mạc đại sư kia nhíu mày.
- Mạc đại sư, người này vi phạm quy củ của Tụ Tiên các, tại cố ý giết người, theo quy tắc phải xử tử.
- Ồ?
Nghe thấy lời này, lão giả được xưng Mạc đại sư kia nhìn Mục Vân, trên mặt lộ ra bộ dáng đại lượng.
Dám can đảm vi phạm quy củ Tụ Tiên các, mấy năm qua này thật đúng là không có.
- Ngươi tên là gì?
- Mục Vân!
- Mục Vân?
Nghe thấy Mục Vân trả lời, lão giả ngẩn người, chợt trên mặt lộ ra một vòng suy tư, khoát tay áo nói với bốn người kia:
- Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này ta sẽ xử lý.
- Vâng!
Nghe được lão giả nói, bốn người không chút do dự, lập tức tán đi.
Kinh ngạc nhìn lão giả trước mắt, Mục Vân đã đại khái đoán ra, lão giả trước mắt là ai.
- Ngươi đi theo ta!
Nhìn Mục Vân, lão giả mở miệng nói.
Nhìn bóng lưng lão giả rời khỏi, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương lúc đầu định ngăn Mục Vân lại, chỉ là Mục Vân lại lắc đầu.
- Yên tâm, tuyệt đối không chết được.
Theo lão giả mấy ngoặt phía dưới, đi vào một căn phòng, lão giả đột nhiên quay người, nhìn Mục Vân, âm thanh trầm giọng nói:
- Chắc ngươi cũng biết ta là ai chứ?
- Nam Vân Đế Quốc chỉ có duy nhất một luyện đan sư thất phẩm Mạc Khánh Thiên Mạc đại sư!
- Xem ra xú tiểu tử Mạc Vấn kia đã trò chuyện với ngươi không ít, nếu không phải ngươi đã từng giúp hắn một lần, ta đã lâm trận giết ngươi.
- Đa tạ Mạc đại sư!
- Không cần cám ơn ta, ta không nói hiện tại sẽ cứu ngươi một mạng.
Mạc Khánh Thiên khẽ nói:
- Ngươi cũng đã biết, Tụ Tiên các là đế quốc Thất Hiền học viện sáng tạo xử lý, quy củ của nơi này, không người nào có thể vi phạm, người vi phạm quy tắc, chỉ có hai kết quả.
- Ồ? Xem ra trừ chết, còn có một loại lựa chọn.
- Chỉ là loại lựa chọn này lại càng đáng sợ hơn so với chết.
- Mạc đại sư cứ nói đừng ngại!
- Tiến vào Tụ Tiên các trong Thông Tiên Đỉnh, chỉ cần ngươi có thể chịu qua thời gian một canh giờ sẽ không cần chết.
- Không có vấn đề!
Nghe được Mục Vân đáp ứng sảng khoái như vậy, Mạc Khánh Thiên ngược lại kinh ngạc không thôi.
- Ngươi cũng không hỏi một chút, Thông Tiên Đỉnh là dùng làm gì sao?
- Phải hỏi sao?
Mục Vân cười nói:
- Trừ chết, chính là tiến vào Thông Tiên Đỉnh, dùng địa vị của Mạc đại sư, muốn giết ta, tên Mục Thanh Vũ kia cũng ngăn cản không được, vậy ta chỉ có tiến vào trong Thông Tiên Đỉnh, sống qua một canh giờ.
- Nghĩ ngược lại là thông thấu, vậy ngươi còn dám giết người!
- Bị bắt buộc!
- Tốt một bị bắt buộc, hi vọng ngươi một hồi còn có khí lực nói câu nói này.
Vừa dứt lời, Mạc Khánh Thiên không lên tiếng nữa, mang theo Mục Vân tiến vào phòng trong.
Gian phòng bài trí rất đơn giản, vuông vức, một bàn, một giường.
Tiến vào phòng trong, Mạc Khánh Thiên một câu chưa nói đã trực tiếp quay người rời khỏi, lưu Mục Vân tại chỗ.
- Lưu ở nơi này một canh giờ không chết, là ngươi sẽ còn sống ra ngoài!
Âm thanh của Mạc Khánh Thiên rơi xuống, cửa của căn phòng lập tức bị khóa lại.
- Thông Tiên Đỉnh... Chính là chỗ này sao?
Phóng mắt nhìn lại, Mục Vân phát hiện, cảnh tượng xung quanh bắt đầu chậm chạp thay đổi.
Ngoài phòng, Mạc Khánh Thiên hai tay chắp sau lưng, đứng ở trong một đại sảnh.
- Đại ca, ngươi vội vàng tới tìm ta làm gì? Ta chính là lại phát hiện một đan phương, đang nghiên cứu!
Nhìn đệ đệ của mình, Mạc Khánh Thiên cười khổ lắc đầu.
Mạc Vấn năm nay cũng đã hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng nhìn qua lại giống một đứa bé, mà lại đối với đan dược, có chấp nhất gần như người điên.
Chỉ là, cũng chính là loại chấp nhất này mới khiến cho Mạc Vấn có thể một bước đề thăng, đến luyện đan sư lục phẩm.
Mạc Khánh Thiên hiểu rõ, dùng thiên phú của đệ đệ, đời này chỉ có thể dừng bước tại luyện đan sư lục phẩm.
- Ngươi xem một chút, nơi đó là ai?
Mạc Khánh Thiên chỉ vào mặt tường đại sảnh, cười nói.
- Ai vậy?
Thuận theo phương hướng ngón tay Mạc Khánh Thiên, Mạc Vấn mở mắt nhìn lại, lại phát hiện một bóng người quen thuộc.
- Mục Vân!
Nhìn thấy bóng người biểu hiện trong tấm hình, Mạc Vấn dụi dụi con mắt, lập tức ngốc.
Bóng người trong tấm hình chính là Mục Vân.
Chỉ là sao Mục Vân lại xuất hiện ở đây?
- Thông Tiên Đỉnh, đây là trong Thông Tiên Đỉnh!
Nhìn hình ảnh, Mạc Vấn ngốc trệ nói:
- Đại ca, sao ngươi lại đưa Mục Vân vào trong Thông Tiên Đỉnh.
Nhìn khẩu khí chất vấn của Mạc Vấn, Mạc Khánh Thiên có chút không vui.
Cho tới nay, Mạc Vấn đều là dùng thái độ tôn kính huynh trưởng đối với hắn, lần này lại lộ ra biểu lộ bực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận