Vô Thượng Thần Đế

Chương 1136: Thủy Thần Cung (2)

- Nhất định phải tìm thấy bọn hắn, chém giết Mục Vân, nữ nhân này thuộc về ta!
Luân Nhiên nhìn đám người Tứ Phương tiểu thế giới phía dưới, mở lời:
- Các vị, Minh Nguyệt Tâm là của Luân Nhiên ta, Mục Vân thuộc về các ngươi, chúng ta hợp tác, như thế nào?
- Tốt!
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Tước Anh đáp ứng:
- Chúng ta chỉ cần Mục Vân mệnh, còn chuyện của Minh Nguyệt Tâm, chúng ta đều không thấy.
- Ta thích nhất hợp tác cùng người thông minh.
Luân Nhiên ha ha cười lớn, thân ảnh vọt tới, tiến vào trong nước.
Sau đó là Hắc Đái Ngọc cũng đuổi theo.
Thẳng đến khi Hắc Đái Ngọc xuống nước một hồi thời gian, đám người Tứ Phương tiểu thế giới mới đi theo.
- Không nghĩ tới, Ngũ Độc tiểu thế giới, Hắc Đái Ngọc thân là người truyền thừa xà độc môn thế mà sẽ hội đi theo Luân Nhiên.
Thanh Nghịch Thiên cau mày nói.
- Không có gì là không thể.
Huyền Sắc lại mở lời:
- Trước mặt quyền lợi cùng lợi ích tuyệt đối, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Hảo!
Tước Anh không nhịn được nói:
- Hai người các ngươi đừng ở chỗ này âm dương quái khí nói nhảm, mau đuổi theo đi, cẩn thận Hắc Đái Ngọc, võ giả Ngũ Độc tiểu thế giới toàn thân cao thấp đều là độc, cẩn thận hắn hạ độc trong nước.
- Ừm!
Vừa dứt lời, năm người lần nữa đi theo.
Chỉ là một bên khác, Mục Vân lại khổ không thể tả.
Nói là Minh Nguyệt Tâm bảo hắn nắm lấy nàng, không bằng nói nàng đang nắm thật chặt hắn.
Mà nước hồ xung quanh băng lãnh thấu xương, toàn bộ phòng ngự của Mục Vân cơ hồ đều dùng để ngăn cản nước hồ rét lạnh quanh người, thế nhưng Minh Nguyệt Tâm lại căn bản mặc kệ, chỉ gắt gao nắm lấy Mục Vân, lặn sâu xuống phía dưới.
Xung quanh càng ngày càng u ám, càng ngày càng băng lãnh, dần dần, cho dù có Hắc Ngục Ngân Thủy ngăn cản băng lãnh, Mục Vân cũng có chút gánh không được.
Mà Hắc Ngục Ngân Thủy vốn là kỳ thủy nhất đẳng giữa thiên địa, nước bên trong hồ này tựa hồ cũng không tầm thường.
Hai dị thủy có linh tính đại khá giao phong, đương nhiên giữa lẫn nhau có phần chống lại.
Mà sự chống lại này theo Minh Nguyệt Tâm mang theo Mục Vân cấp tốc lặn xuống, trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Chỉ là phía dưới càng ngày càng đen ngầm, nếu không phải bàn tay Minh Nguyệt Tâm thủy chung một mực nắm lấy hắn, chỉ sợ hiện tại hắn căn bản không xác định, Minh Nguyệt Tâm phải chăng còn ở bên cạnh.
- Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?
Mục Vân không biết đầy là lần thứ mấy mở miệng hỏi thăm.
Thế nhưng Minh Nguyệt Tâm thủy chung trầm mặc không nói.
Chỉ là dần dần, Mục Vân lại có thể cảm giác được, hô hấp của Minh Nguyệt Tâm càng ngày càng nặng, toàn thân cả người tựa hồ đang nóng lên.
Nhưng giờ khắc này, Mục Vân đã không có tâm tư so đo những thứ này. Toàn bộ thể xác tinh thần hắn đều đặt ở phía trên chống cự nước hồ băng lãnh xung quanh, nhưng dần dần, dù cho hắn sử xuất tất cả vốn liếng, cảm giác lạnh như băng kia lại bao phủ hắn, khiến cho ý thức của hắn, dần dần tiêu tán.
Muốn chết rồi?
Bên trong não hải Mục Vân đột nhiên hiện ra một cái suy nghĩ như vậy.Chỉ là còn chưa đợi hắn tới kịp suy nghĩ, một cỗ cảm giác áp bách cường đại khiến cho toàn bộ thân thể hắn bội bị đả kích.
Sau một khắc, hắn cũng không kịp thi triển bất kỳ phòng ngự gì, mất đi ý thức.
...
Tỉnh lại lần nữa, Mục Vân đột nhiên phát giác, trên dưới toàn thân mình trần trụi, không có một vật.
Quan trọng nhất là, phía trên hai tay hai chân của hắn, thậm chí bên hông, bị từng dải lụa màu băng lam trói buộc.
Dải lụa quấn quanh hai tay hai chân hắn hiện ra vết hằn, hắn phản kháng càng mãnh liệt, vết dây hằn càng rõ ràng.
Giãy dụa nửa ngày, Mục Vân lại phát hiện, hắn thế mà căn bản không có cách phản kháng.
Càng khủng bố hơn là, giờ khắc này, toàn thân hắn hết thảy giống như biến mất không thấy gì nữa, cho dù Tru Tiên Đồ cũng căn bản không cách nào cảm ứng được.
Giống như hắn giờ phút này trở thành một người bình thường, triệt triệt để để người bình thường.
- Xảy ra chuyện gì?
Mục Vân nhìn trần nhà Thủy Tinh cung trên đỉnh đầu, suy nghĩ xuất thần.
Đây là hắn lần đầu tiên cảm giác được đồi phế như thế.
Bất kỳ lực lượng nào trừ hô hấp, hắn chính là một người bình thường mà thôi.
- Ngươi không cần giãy dụa!
- Minh Nguyệt Tâm!
Nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân thở dài một hơi, nói:
- Ngươi đã nói, không giết ta.
- Ta sẽ không giết ngươi.
Minh Nguyệt Tâm đứng bên cạnh Mục Vân, nghiêng đầu nhìn lại, Mục Vân mới phát hiện, thân thể của mình nguyên lai nằm phía trên một tòa thủy tinh hình vuông.
Phía trên thủy tinh bộc phát một tia khí tức lạnh buốt lại để Mục Vân cảm thấy rét lạnh.
- Vậy ngươi đang làm cái gì?
Mục Vân nhìn Minh Nguyệt Tâm, trong lòng đầy thấp thỏm.
Trong lòng hô một vạn lần lão Quy, nhưng căn bản không có cách cảm giác được khí tức của lão Quy.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống bực này.
- Ngươi không cần giãy dụa!
Minh Nguyệt Tâm dựa vào bên giường, nhìn Mục Vân, sắc mặt đỏ lên, cả người nói chuyện đều thở hổn hển.
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Ta sẽ không giết ngươi, ngươi yên tâm đi!
Minh Nguyệt Tâm đột nhiên giống như đổi ngữ khí, hoàn toàn biến thành một người khác.
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
- Ta ban cho ngươi một trận cơ duyên to lớn.
Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói:
- Cơ duyên này, vốn không thuộc về ngươi, nhưng bây giờ, ta gặp được kiếp nạn, chỉ có lựa chọn ngươi.
- Có ý tứ gì?
- Nơi này chính là Thủy Thần cung, Thủy Thần di chỉ, tại nơi này, ta có một phần cơ duyên.
Minh Nguyệt Tâm mở lời:
- Lúc đầu, ngươi không xuất hiện, Luân Nhiên không xuất hiện, cơ duyên này, nên thuộc về một người Minh Nguyệt Tâm ta, nhưng bây giờ, hai người các ngươi xuất hiện, cơ duyên chính ta là không thể thừa nhận, cho nên chỉ có cùng ngươi cùng tiếp nhận.
Thủy Thần cung? Thủy Thần?
Trong lòng Mục Vân rung động, cho dù kiếp trước, hắn cũng vẻn vẹn đến Tiên, đến mức Thần... Chỉ tồn tại ở bên trong truyền thuyết.
- Loại chuyện tốt này, ngươi nguyện ý chia sẻ?
Mục Vân nhìn Minh Nguyệt Tâm, không tin nói.
- Ta đương nhiên không nguyện ý chia sẻ...
Minh Nguyệt Tâm Giờ khắc này nói chuyện thở dốc càng ngày càng nặng, ngồi lên giường thủy tinh, dần dần bắt đầu trêu chọc y phục của mình.
- Chỉ là... Ta không muốn chia sẻ liền sẽ chết, cho nên... Ta nhất định phải cùng ngươi chia sẻ...
Rõ ràng nhìn Minh Nguyệt Tâm không thích hợp, Mục Vân thử dò xét hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta không sao, bất quá tiếp theo, ngươi có thể sẽ có việc.
- Ta?
- Không sai, Thủy Thần cung chính là Thủy Thần tạo ra, là năm đó ta sáng tạo, ta chẳng qua tới lấy cơ duyên thuộc về mình, thế nhưng là ngươi trong lúc vô tình pha tạp tiến vào, đối với ngươi có khả năng chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt.
- Chờ một chút!
Mục Vân đột nhiên khiếp sợ nhìn Minh Nguyệt Tâm, quát:
- Ngươi nói ngươi... Là Thủy Thần chuyển thế trọng sinh?
Nhẹ gật đầu, Minh Nguyệt Tâm không có phủ nhận.
Chỉ là trong lúc vô tình lần nữa tới gần Mục Vân mấy phần, tay ngọc xẹt qua trên lồng ngực Mục Vân, phong tình vạn chủng.
- Nơi này vốn là nơi ngàn vạn đại thế giới sử dụng để trấn áp những người cùng hung cực ác, ta sớm mấy năm trước đã thiết trí cấm chế, man thiên quá hải (*), cho nên lần này, cực lực tới chỗ này, tìm cơ duyên năm đó.
[*Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn – Tam thập lục kế của Tôn Tử]
Bạn cần đăng nhập để bình luận