Vô Thượng Thần Đế

Chương 2514: Chủ ý xấu xa

Bọn họ đều ít nhiều nhận được tin tức, chạy tới nơi này, chuẩn bị vớt chút chỗ tốt.
Trong khách, trong phòng, Mục Vân ngồi trên giường, trước người, Ba Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ, một lần đứng vững, Tiêu Duẫn Nhi đứng ở bên cạnh Mục Vân.
Tam đại ma vương nhìn Mục Vân một chút, lại nhìn Tiêu Duẫn Nhi, chỉ cảm giác, vị điện chủ này của mình, thật sự diễm phúc không cạn, nữ nhân bên cạnh, từng người một, tựa hồ căn bản không tầm thường.
- Chỉ có ba người các ngươi đến sao?
Mục Vân nhìn ba người.
- Ừm.
Man Uyên gật đầu nói:
- Cửu Nhi phó điện chủ chủ trì đại cục, Minh Nguyệt Tâm kia, cũng không phải ba người chúng ta có thể sai sử....
- Ừm, ngươi trở về mang theo tin tức cho Minh Nguyệt Tâm, để cho nàng cũng đến nơi này, ta cần nàng trợ giúp.
- Vâng.
Mục Vân lại nói:
- Lại để Mục Long Uyên, Long Hạo, Ám Chủ cùng Ảnh Chủ đều tới đây, về phần Phần Thiên thành, tạm thời không cần phòng thủ.
- Nhưng điện chủ, nếu Phần Thiên thành không có ai trấn thủ, vạn nhất có người xông vào thì làm sao bây giờ?
- Không đâu.
Mục Vân gật đầu nói:
- Hiện tại ánh mắt mọi người đều tập trung ở bí tàng Cực Động Thương lưu lại, ánh mắt mọi người đều đặt vào trong Cực Loạn thành, so với bí tàng, Luân Hồi Điện chúng ta, cũng không hấp dẫn người khác.
- Ừm.
Mục Vân thật ra còn có một câu chưa nói.
Cho dù Luân Hồi điện bị công kích, hắn cũng phải lấy Gia Cát phủ làm đầu.
- Ta biết, lần này Man Thiên tộc trưởng, Chúc Ngọc tộc trưởng, Tuyết Lưu Vân tộc trưởng cũng đi tới Cực Loạn thành, ba người các ngươi rất muốn đoạt lại vị trí Ma Vương, nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ giúp ba người các ngươi chém giết bọn họ, trợ giúp các ngươi trở lại Ma tộc, trở thành tộc trưởng ba tộc.
- Đa tạ Điện chủ.
Nói một ngàn, nói một vạn, ba người đều là người Ma tộc, bọn họ vẫn rất lưu luyến quê hương của mình.
Còn có một chút, nếu ba người lần nữa trở thành Ma Vương, đối với Mục Vân mà nói, trong Thập Bát Ma tộc, có ba vị Ma Vương thuộc hạ, cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất Luân Hồi Điện không cần lo lắng bị Ma tộc quấy nhiễu.
- Đúng rồi, còn có một chuyện, sư tôn Yêu Tuyết Cơ của Cửu Nhi kia hiện tại thế nào?
Mục Vân lại hỏi.
- Vẫn bế quan như trước, không có động tĩnh gì.
- Còn đang bế quan?
Mục Vân vuốt ve ngón tay, vuốt cằm, nói:
- Mười năm rồi, cư nhiên còn đang bế quan?
- Chúng ta cũng không rõ ràng lắm, Cửu nhi cô nương vẫn chiếu cố, tình huống cụ thể như thế nào, còn không rõ ràng lắm.
- Được, ta biết rồi, các ngươi dựa theo phân phó của ta, bắt đầu làm việc đi, đúng rồi, nhớ kỹ, lặng lẽ, đừng kinh động người khác.
- Hiểu rồi.
Tam đại ma vương lui ra, Mục Vân ngồi trong phòng, không ngừng suy tư.
Tiêu Doãn Nhi hiện tại đi tới, xoa bả vai giúp Mục Vân, nói:
- Có phải chàng gạt ta làm chuyện gì không?
- A?
Mục Vân sửng sốt, nói:
- Ta có thể làm chuyện gì.
- Chàng gạt người.
Tiêu Doãn Nhi hừ nói:
- Sáng sớm hôm qua chàng trở về không đúng, rất suy yếu, có phải chàng giúp nghĩa phụ kéo dài mạng sống hay không?
- À, cái này. Cái kia...
- Chàng quả nhiên làm như vậy.
Hai mắt Tiêu Doãn Nhi đỏ lên, nói:
- Thọ nguyên của chàng vốn có hạn, còn làm như vậy, nếu như nhất định phải như vậy, ngươi dùng thọ nguyên của ta là được.
- Vậy thì làm sao được.
Mục Vân vội vàng ôm lấy Tiêu Doãn Nhi, nói:
- Ta cũng không nỡ tiêu hao thọ nguyên của nàng.
- Ta cũng đau lòng chàng.
- Yên tâm đi, lấy thiên tư của ta, cùng với thủ đoạn luyện đan hiện giờ, thành tựu Đế vị, tuyệt đối sẽ trong vòng ba vạn năm, không sao đâu.
- Ba vạn năm?
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, hoàn toàn ngây người.
Ba vạn năm thọ mệnh, Mục Vân chỉ còn lại ba vạn năm thọ mệnh.
- Khụ khụ. Có chuyện gì vậy?
- Chàng chia thọ nguyên của ta cho chàng một ít, được không? Ta không muốn chàng chết!
Tiêu Doãn Nhi đau lòng nói.
- Đồ ngốc!
Mục Vân ôm Tiêu Doãn Nhi vào lòng, nói:
- Ta làm sao có thể chết?
- Chàng gạt người, mỗi lần chàng đều nói như vậy, nhưng kết quả, chàng mỗi lần bất kể hậu quả, đã lừa dối ta rất nhiều lần.
Tiêu Doãn Nhi hừ:
- Lần này, nghĩa phụ gặp phải nguy hiểm, chàng khẳng định cũng sẽ đứng lên, chuyện không khống chế được, khẳng định chàng lại tiêu hao hết tuổi thọ của mình.
- Khụ khụ...
Mục Vân ho khan, nhưng lại không giải thích được.
Quy Nhất cười nói:
- Hắc hắc, tiểu tử thúi, ngươi chơi xong tuổi thọ của ngươi, lão tử cũng không cứu ngươi.
- Câm miệng lại.
Mục Vân mắng:
- Bây giờ còn nói đùa với ta.
- Hắc hắc...
Quy Nhất cười hắc hắc, không nói nhiều.
Mục Vân nói hết lời mới an ủi được Tiêu Doãn Nhi.
Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người, có thể nói là đi theo hắn sớm nhất sau Tần Mộng Dao, nhưng thời gian hai người đi theo bên cạnh hắn, quả thật rất ít.
Không giống Tần Mộng Dao thân mang Thần phách, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người chỉ dựa vào nỗ lực của mình.
Hai người các nàng không ngừng cố gắng tu luyện, chính là vì muốn theo kịp bước chân của mình.
- Lần này khẳng định sẽ không, ta cam đoan, cho dù là chết, cũng sẽ không.
- Chàng dám.
Tiêu Doãn Nhi bóp hai má Mục Vân, nói:
- Nếu chàng dám chết, ta sẽ chết cùng.
- Tốt, được, ta không chết.
Mục Vân ôm Tiêu Duẫn Nhi vào lòng, thân hình hai người kề sát vào nhau, Mục Vân vùi đầu vào ngực Tiêu Doãn Nhi, giống như chỉ lẩm bẩm:
- Ta sẽ không chết, lần này, ta nhất định bảo vệ Văn sư, bảo vệ các nàng.
Hôm nay gặp lại Tần Mộng Dao, xác định Tần Mộng Dao an toàn, trong lòng Mục Vân an tâm.
Diệu Tiên ngữ ở Yêu vực, Lang Vương Thiên Phong Khiếu hẳn là sẽ chiếu cố tốt nàng.
Mà Diệp Tuyết Kỳ cùng sư mẫu Diệp Tĩnh Vân ở cùng một chỗ, cũng sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Cửu Nhi ở Luân Hồi điện, Duẫn Nhi cũng ở bên cạnh.
Về phần Mạnh Tử Mặc, thì ở trong Vân Minh, Vân Minh bế tông không ra, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì.
Điều duy nhất khiến Mục Vân lo lắng chính là Tâm Nhi.
Vương Tâm Nhã nghe lời hắn đến Vân Minh báo tin, nhưng năm trăm năm, hắn không biết, Vương Tâm Nhã rốt cuộc có đến Vân Minh hay không.
Có thể nói sáu nữ tữ có quan hệ khá sâu với hắn, không thể không để cho hắn vướng bận.
Loại vướng bận này, làm cho hắn ý thức được trách nhiệm của mình.
Bây giờ đã đến tình trạng này, Mục Vân cũng sẽ không nói những lời chó má như mình chung tình.
Lạm tình chính là lạm tình, bất quá nếu hắn có thể chiếu cố tốt nữ nhân bên cạnh, cũng là một loại chuyên tình.
Thẳng đến chạng vạng, Mục Vân mang theo Tiêu Doãn Nhi trở lại Gia Cát phủ.
Lần này, hắn quyết định không che dấu thân phận nữa, hắn muốn lấy diện mạo chân thật của mình đối mặt với Tần Mộng Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận