Vô Thượng Thần Đế

Chương 1125: Tù Long Tỏa (2)

- Đấu Thiên Đô, sợ ta làm cái gì?
La Thiên Hành cười hắc hắc, nói:
- Đấu Khải tiểu thế giới các ngươi và Đại La tiểu thế giới chúng ta quan hệ vốn rất tốt, giờ khắc này, chúng ta nếu liên thủ, thực lực mạnh mẽ, bên trong Điệp Không sơn, cũng không có khả năng không thu hoạch được gì?
- Ngươi nằm mơ!
Nghe đến lời này, Đấu Thiên Đô hừ lạnh.
- Giữa ban ngày ta làm mộng cái gì?
Ánh mắt La Thiên Hành rơi vào trên dáng người ngạo nhân của Lạc Tuyết, cười hắc hắc nói:
- Cho dù nằm mơ, đó cũng là mộng đẹp có liên quan đến nhân thể giao lưu cùng Lạc Tuyết tiểu thư, không quan hệ gì đến Đấu Thiên Đô của ngươi.
- Đồ vô sỉ!
Nhìn La Thiên Hành nhìn chằm chằm phần bụng và đùi của mình, Lạc Tuyết hừ một tiếng.
- La Thiên Hành ta không phải vô sỉ, quang minh chính đại đi tới hợp tác với các ngươi, không giống một ít người, ở sau lưng làm một ít hoạt động âm lãnh.
Hưu...
La Thiên Hành vừa dứt lời, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Tiếng lốp bốp nháy mắt vang lên, ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào đau đớn.
Từng cây trường thương bỗng nhiên xuất thủ, thanh trường thương kia bộc phát lực đạo hùng hậu, quán chú tràn ngập chân nguyên phá giáp.
Tiếng phốc phốc phốc phốc truyền đến, có mấy tên đệ tử sau lưng Đấu Thiên Đô ngã xuống đất bỏ mình.
Ngay tiếp theo bên hông Đấu Thiên Đô cũng bị trường thương đột ngột xuất hiện đâm rách một cái miệng máu, máu tươi chảy xuôi không thôi.
- Đại sư huynh!
Trên mặt Lạc Tuyết lộ ra vẻ khẩn trương, đi đến phía trước, nhìn bốn phía, chống lên vòng phòng hộ.
- Ta không sao!
Máu tươi ở phần bụng Đấu Thiên Đô căn bản không có cách ngừng lại, nhìn bốn phía, trong mắt mang theo cẩn thận.
- Địch Vương tiểu thế giới, Địch Thiên Cầu!
Nhìn võ giả đột nhiên xuất hiện phía sau, thân hình cao lớn, sắc mặt dữ tợn, Đấu Thiên Đô quát.
Đại La tiểu thế giới cùng Địch Vương tiểu thế giới, hai đại tiểu thế giới từ trước đến nay như hình với bóng.
Võ giả Địch Vương tiểu thế giới, tôn trọng cường thân luyện thể, cho nên lực cánh tay võ giả kinh người, trường thương vừa rồi kia giết ra, đổi lại võ giả ném ra ngoài, căn bản phá không được khải giáp của hắn.
Thế nhưng đám người Địch Vương tiểu thế giới lại có bản sự này.
- Đấu Thiên Đô, các ngươi thật đúng là thảm!
Nam tử khôi ngô đầu lĩnh tóc dài sai tiết, ha ha cười nói:
- Xem ra trước đó, chịu không ít khổ đau.
- Đương nhiên không bằng Đại La tiểu thế giới cùng Địch Vương tiểu thế giới các ngươi, làm rùa đen rút đầu, dĩ dật đãi lao (*).
[*lấy gần chờ xa, lấy khỏe chờ mệt, lấy no chờ đói]
- Không không không!
Địch Thiên Cầu ha ha cười nói:
- Giấu tài ngươi biết không? Nếu không, chúng ta cho dù Ngũ Hành tiểu thế giới cũng không dám lựa chọn đâu.
- Địch Thiên Cầu, muốn đánh thì đánh, ta sao lại sợ ngươi.
- Ta thích tính tình này của ngươi!
Địch Thiên Cầu ha ha cười nói:
- La Thiên Hành, nữ giao cho ngươi, trước bắt lấy, ở cái chỗ chết tiệt này, thiên chi kiêu nữ ngạo nhân giống Minh Nguyệt Tâm loại kia, chúng ta không cách nào hưởng thụ, bất quá Lạc Tuyết này, qua loa, cũng có thể để cho ta có hứng thú.
- Địch Thiên Cầu, ngươi không ngại, hai người chúng ta có thể cùng một chỗ...
- Nguyên lai ngươi còn có ham mê này, bất quá, ta thích, ha ha...
Nghe hai người hèn mọn nói chuyện, sắc mặt Lạc Tuyết trắng bệch.
- Tiểu sư muội, ngươi chạy mau!
Đấu Thiên Đô nhìn Lạc Tuyết, vội vàng quát:
- Chúng ta chết không sao, ngươi không thể chết.
- Ta không đi!
Lạc Tuyết quật cường nói:
- Muốn chết cũng theo các ngươi chết cùng một chỗ.
Nhìn thấy Lạc Tuyết mang theo gương mặt chấp nhất, Đấu Thiên Đô khẽ giật mình.
Chỉ là giờ phút này, chỗ nào còn thời gian cho bọn họ xoắn xuýt.
Đại La tiểu thế giới, trừ La Thiên Hành, còn có hai tên thiên tài Sinh Tử cảnh nhất trọng, Địch Vương tiểu thế giới cũng như thế.
Sáu người đối đầu bốn người bọn họ, Đấu Khải tiểu thế giới rất khó chèo chống.
Mà lại thêm lúc bọn hắn đi ra từ Sa cung dưới đất, bị thương rất nặng, tiêu hao khá lớn, mặc dù đã khôi phục, thế nhưng so sánh cùng La Thiên Hành, Địch Thiên Cầu bọn hắn, thực sự kém xa.
- Đi? Các ngươi hiện tại chỗ nào cũng không thể đi.
La Thiên Hành cười lạnh:
- Các ngươi thế nhưng là con cá đợt thứ nhất chúng ta tung lưới đánh cá thu về đạt được, để các ngươi chạy, vậy chúng ta trước đó ẩn nấp không đều uổng phí.
- Bớt nói nhảm!
Đấu Thiên Đô lăng lệ quát một tiếng, bước ra một bước.
- Nói nhảm? Ngươi cho rằng ta nguyện ý cùng ngươi nói nhảm?
Địch Thiên Cầu giờ phút này cũng bước ra một bước, cùng La Thiên Hành hai người hình thành thế giáp công, lao thẳng đến Đấu Thiên Đô.
Chiến đấu, nháy mắt diễn ra.
Chỉ là, Đấu Khải tiểu thế giới, Đấu Thiên Đô, Liễu Cách, Hứa Thiên Nhất, Lạc Tuyết bốn người, mỗi người dẫn theo vài người, sau lưng cũng chỉ có hai mươi mấy người.
Thế nhưng phía sau hai người La Thiên Hành cùng Địch Thiên Cầu lại có hơn trăm người.
Trận giao chiến này, không cần nhìn, thắng bại đã phân ra.
Bốn người Đấu Thiên Đô chỉ đang khổ cực chèo chống.
- Đại La Thần Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, La Thiên Hành bước ra một bước, bàn tay bắn ra, kim sắc ánh sáng bỗng nhiên lóe sáng, chân nguyên hùng hậu đánh về phía Đấu Thiên Đô.
- Đế Vương Nộ!
Địch Thiên Cầu giờ phút này cũng nắm chặt hai tay, trong lúc lách cách vang lên, một cỗ kình khí màu xám nhào về phía Đấu Thiên Đô.
- Đấu Chiến Cuồng Khải!
Trong lúc Đấu Thiên Đô lăn lộn, khải giáp bắn ra ánh sáng đại thịnh.
Võ giả Đấu Khải tiểu thế giới đối với khải giáp của mình như là tính mệnh thứ hai, rất trân quý.
Khải giáp có thể nói là võ kỹ cường đại nhất của bọn hắn.
Tiếng quát khẽ rơi xuống, toàn thân trên dưới Đấu Thiên Đô, khí tức điên cuồng trôi nổi, ngân quang chợt hiện trên khải giáp.
Tiếng đông đông đông vang đội, ầm vang truyền ra từ bên trong cơ thể Đấu Thiên Đô.
Thấy cảnh này, trong mắt La Thiên Hành cùng Địch Thiên Cầu hai người xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Bọn hắn tựa hồ sớm đã có đoán trước, Đấu Thiên Đô giờ phút này chắc chắn sẽ thi triển thủ đoạn như thế.
- Thiên Cầu, tiếp được.
- Không có vấn đề!
Đột nhiên, trong tay La Thiên Hành bất ngờ xuất hiện một cái xiềng xích.
- Tù Long Tỏa!
Nhìn thấy xiềng xích, sắc mặt Lạc Tuyết tái nhợt.
- Tiểu nha đầu không tệ còn biết Tù Long Tỏa, bất quá đáng tiếc, biết cũng muộn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận