Vô Thượng Thần Đế

Chương 1995: Gã Sai Vặt Quét Rác Cuồng Vọng (2)

- Uy, để Mục Vân cút ra đây chịu chết, chúng ta hôm nay muốn tới diệt Thiên Kiếm lâu.
Hoàng Cực lão tổ hiện tại nhịn không được mở miệng quát.
Yên tĩnh!
Buồn bực ngán ngẩm yên tĩnh.
Mấy tên đệ tử kia tựa hồ căn bản không nghe thấy hắn nói chuyện, còn đang làm chuyện trên tay mình.
- Mấy người các ngươi điếc sao?
Hoàng Cực lão tổ lần nữa quát.
Chỉ là đáp lại hắn chỉ có gió núi ào ào...
Đám người chỉ cảm thấy càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
Những đệ tử này đang làm gì?
Chẳng lẽ tiểu đệ tử quét rác của Thiên Kiếm lâu đều là kẻ điếc?
- Mấy người các ngươi...
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.
Hoàng Cực lão tổ vừa định mở miệng, một tên đệ tử quét rác đột nhiên nói:
- Có phiền hay không? Muốn đánh liền đánh, người nào cản trở lấy ngươi, không thấy được chúng ta đang bận sao? Mà ta đang nghĩ đến một ít lĩnh ngộ, bị ngươi đánh gãy, thật sự phiền chết.
- ....
Đệ tử kia vừa dứt lời, đám người đứng bên ngoài Thiên Kiếm lâu chỉ cảm thấy một cỗ gió lạnh thổi qua.
Không nghe lầm chứ?
Một gã sai vặt quét rác thế mà càn rỡ nói lời này.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đám người giờ khắc này đều rung động trong lòng.
Loại thời điểm này, bọn hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Thiên Kiếm lâu đến cùng kiếm đâu ra lá gan?
- Mọi người ra tay đi, ta nhìn Thiên Kiếm lâu này là lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Hoàng Cực lão tổ vừa dứt lời, mấy người gật đầu.
Bọn hắn hiện tại đã nhìn ra.
Bọn gia hỏa này hoàn toàn không sợ chết.
Nói đúng ra, hoàn toàn như bị điên.
- Tốt!
Lập tức, Tử Đồng, Sở Lăng Thiên, Tần Thái Ngữ, Xích Thiên Vũ mấy người, tiến lên.
Trên dưới toàn thân, khuếch tán khí tức.
- Mở!
Trong nháy mắt, mười mấy cường giả cảnh giới Chân Tiên oanh kích mà ra.
Rầm rầm rầm...
Trong chốc lát, đại địa bên ngoài toàn bộ Thiên Kiếm lâu run rẩy, gió núi gào thét.
Thế nhưng, mười mấy vị cường giả Chân Tiên cảnh giới liên thủ đánh ra một kích toàn lực hiện tại giống như đá chìm đáy biển, công kích mãnh liệt rơi vào một chút, lập tứ, khuếch tán đến phía trên toàn bộ trận pháp.
Mắt thường có thể nhìn thấy, vầng sáng nhàn nhạt đem hấp thu toàn bộ toàn bộ công kích, thậm chí nhìn kỹ lại, vầng sáng của trận pháp còn nồng đậm thêm mấy phần.
Tình huống như thế nào?
Mười mấy người lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ là hiện tại, mấy tên đệ tử quét rác lại lắc đầu.
- Còn tưởng rằng Chân Tiên lợi hại bao nhiêu, không gì hơn cái này.
- Thật sự, muốn nã pháo, chỉ nghe vang, không nhìn thấy động tĩnh, hoàn toàn không cần.
- Ngay cả sơn môn đều vào không được, còn nói muốn diệt Thiên Kiếm lâu chúng ta, ai, thật làm cho người thất vọng.
- Đúng vậy, thật ra ta còn thực sự muốn hảo hảo đánh một trận đây.
Mấy người nhìn đám người bên ngoài đại trận, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Những lời này rơi vào trong tai mấy người Hoàng Cực lão tổ, quả thực là trần trụi vũ nhục.
Chỉ là một ít đệ tử thủ sơn, quét dọn sơn môn, thế mà đều đang khinh bỉ bọn hắn.
- Tiểu quỷ, có bản lĩnh, ngươi ra đây.
- Ngươi có thể dẹp đi đi!
Đệ tử quét rác kia bĩu môi nói:
- Có bản lĩnh, ngươi tiến đến.
- Ngươi...
- Thế nào?
Đệ tử quét rác cười nói:
- Vào không được thật sao?
Nghe đến lời này, trong bụng mấy người bị một ngọn lửa giận thiêu đốt.
Gã sai vặt quét rác này thực sự quá mức.
Đám người Hoàng Cực lão tổ lần nữa nếm thử.
Tiếng oanh minh dần dần vang lên, chỉ là, ngũ hợp Bát Hoang Trận bị mấy người vây công, tựa hồ phòng ngự... Càng ngày càng mạnh.
- Dừng tay đi!
Tử Đồng hiện tại mở lời:
- Trận pháp này cực kì cổ quái, mọi người nên nghỉ ngơi trước một chút đi.
Mọi người nhìn Thiên Kiếm lâu trong trận pháp, chỉ có dừng tay.
Hiện tại không dừng tay, cũng căn bản không có lựa chọn tốt hơn.
Mặt trời mới mọc dâng lên, bên ngoài Thiên Kiếm lâu vẫn là người đông nghìn nghịt, chỉ là lần này, nội tâm chúng đệ tử lại không quá khẩn trương.
Bọn hắn nhìn bên ngoài Thiên Kiếm lâu, trong lòng cũng càng thêm bình tĩnh trở lại.
Những người kia công không vào được.
Cứ như vậy, còn có cái gì phải sợ.
Nhưng hiện tại, đám người bên ngoài Thiên Kiếm lâu lại càng thêm gấp gáp.
Đây là thứ quỷ gì?
Thế mà ngay cả đại trận của Thiên Kiếm lâu đều không phá nổi.
Một tòa trận pháp, vây khốn bọn hắn.
Hoàng Cực lão tổ nhìn mấy người bên trong màn trướng, nói:
- Lần này tính sai, lần trước, ta cũng nghe ra, Mục Vân này là một vị tiên trận đại sư, thế nhưng trận pháp này, rõ ràng không phải tiên trận đại sư có thể bố trí ra.
- Đúng vậy, chỉ có tiên trận tông sư mới có thủ đoạn như thế.
Sở Lăng Thiên cũng tiếp lời:
- Đã như vậy, chỉ có cải biến sách lược.
- Sách lược gì?
Nghe đến lời này, mấy người khác cũng tiến tới góp mặt.
- Chúng ta vốn đánh nghi binh Thiên Kiếm lâu, đã không công nổi Thiên Kiếm lâu, đám người khẳng định coi là, chúng ta sẽ còn tiếp tục nghĩ biện pháp, lúc này giết tới Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Vừa nghe Sở Lăng Thiên nói lời này, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, gật đầu.
Phương pháp này, rất tốt.
Đánh Bích Lạc hoàng tuyền tông trở tay không kịp.
Hết sức sáng suốt.
- Tốt!
Hoàng Cực lão tổ hung ác nói:
- Lão phu đã sớm không nhịn được muốn diệt Bích Lạc hoàng tuyền tông, hiện tại chính là thời điểm.
- Tốt, đã như vậy, mọi người trước không cần khuếch tán ra tin tức, chỉ có chúng ta mấy người biết.
- Đến thời điểm nửa đêm canh ba, chúng ta giết tới Bích Lạc hoàng tuyền tông!
Nghe đến lời này, Tử Đồng đột nhiên mở lời:
- Biện pháp này tuy tốt, thế nhưng chỉ sợ Bích Lạc hoàng tuyền tông cũng chú ý tới chúng ta, Vạn Nhất Thiên Kiếm Lâu cùng Bích Lạc hoàng tuyền tông, có liên quan... Chúng ta toàn bộ rút đi, chỉ sợ bọn họ sẽ mật báo.
- Tử tháp chủ có ý tứ là...
- Không bằng Tử Hoàng tháp chúng ta lưu ở nơi đây, trông coi Thiên Kiếm lâu, mà nếu Thiên Kiếm lâu muốn trợ giúp Bích Lạc hoàng tuyền tông, chúng ta cũng có thể đưa đến tác dụng chấn nhiếp.
Nghe đến lời này, mấy người tại chỗ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Cũng chưa hẳn không thể.
- Một khi các ngươi đến Bích Lạc hoàng tuyền tông bắt đầu công kích, Tử Hoàng tháp chúng ta gấp rút tiếp viện, đến thời điểm đó, Thiên Kiếm lâu muốn giúp đỡ, cũng muộn!
Tử Đồng lần nữa nói.
Nghe đến lời này, mấy người nhẹ gật đầu.
Cái này còn tạm được.
Nếu như Tử Hoàng tháp dự định ở nơi này chuẩn bị ngồi thu thành quả lao động, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng để Tử Đồng như mong muốn.
Thương định hoàn tất, đám người điều động đệ tử, nghiêm chỉnh đối đãi, một mực vây khốn Thiên Kiếm lâu, làm ra bộ dáng trận địa sẵn sàng.
Thế nhưng trong âm thầm, sớm đã bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Màn đêm dần dần giáng lâm, bên ngoài Thiên Kiếm lâu, đèn đuốc sáng trưng, liên minh đại quân tựa hồ vẫn đang nghĩ biện pháp.
Mà giờ khắc này bên trong Thiên Kiếm lâu cũng đèn đuốc sáng trưng.
Chỉ là, bộ dáng tư thế lại hoàn toàn khác biệt.
- Mục Vân, ngươi gọi chúng ta đến, không biết có chuyện gì?
Nhậm Cương Cương khó hiểu hỏi.
- Chuyện gì? Bị người ta vây quanh, ta rất không vui, cho nên chuẩn bị, giết ra ngoài.
- A?
Nghe đến lời này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc không thôi.
Giết ra ngoài?
Không có lầm chứ.
Lúc này giết ra ngoài, thế nhưng là tự mình tìm khó chịu cho mình nha.
Kia thế nhưng là đại quân mấy đại tông môn liên hợp lại thành.
- Mọi người an tâm chớ vội.
Mục Vân mở lời:
- Ta đã bắt đầu chờ đợi tin tức, chỉ cần tin tức đến, chúng ta giết ra ngoài, nhưng nhớ lấy, không cần hạ tử thủ.
Giết ra ngoài? Không hạ tử thủ?
Đám người càng thêm không rõ, Mục Vân đến cùng muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận