Vô Thượng Thần Đế

Chương 2117: Vạch Mặt

Oanh...
Thập tự kiếm trảm, giết ra.
Tiếng oanh minh tràn ngập.
Thân thể Kiếm Nhất Minh phịch một tiếng, nện ở phía trên đại môn phía sau, răng rắc một tiếng.
Mà cùng lúc đó, trong tay Ninh Vân nắm chặt Viêm Chấn Lệnh, văng ra ngoài.
Tiếng lốp bốp nổ đùng đoàng vang lên, Viêm Chấn Lệnh ẩn chứa ánh sáng mãnh liệt, vọt thẳng đâm về phía Vương Tâm Nhã.
Một tay đánh đàn, gương mặt xinh đẹp Vương Tâm Nhã hiện tại hơi hơi tái nhợt.
- Vương tiểu thư, ngươi cũng nằm trong danh sách tất sát, cho nên, chịu chết đi!
Ninh Vân sâm nhiên cười một tiếng, giết ra.
Hắn nhìn ra quan hệ giữa Vương Tâm Nhã và Mục Vân, biết Vương Tâm Nhã là nữ nhân của Mục Vân, kể từ đó, càng muốn giết nàng.
Vừa nghe lời này, Vương Tâm Nhã hừ một tiếng, hai tay bám vào dây đàn.
- Cửu U Lạc Thiên Ai.
Một tay bắn ra, tiếng đàn tràn ngập, lao thẳng tới Ninh Vân.
Ninh Vân không sợ chút nào, Viêm Chấn Lệnh khuếch tán ra trước người.
Tiếng lốp bốp không ngừng vang lên.
Rầm rầm rầm...
Trước cổng chính, hỏa diễm tràn ngập.
Vương Tâm Nhã hiện tại cố gắng ứng đối.
Thế nhưng đột nhiên, một thân ảnh đâm nghiêng giết ra.
Là Liễu Phong Vân.
Liễu Phong Vân hiện tại cầm kiếm giết tới.
Vương Tâm Nhã hiện tại chính diện chống lại Ninh Vân, hoàn toàn không nghĩ tới, lúc này Liễu Phong Vân sẽ từ đâm từ bên hông.
Phanh...
Kiếm xuyên phá lồng ánh sáng hộ thân của Vương Tâm Nhã, đánh bay nàng, vọt tới đại môn.
Hưu...
Nhưng ngay hiện tại, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, ôm Vương Tâm Nhã vào trong ngực.
- Vân lang...
- Không sao đâu
Mục Vân cưng chiều nói:
- Tâm nhi càng ngày càng lợi hại, hảo, hiện tại nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện đã giải quyết.
- Ừm!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Vương Tâm Nhã an tâm.
Bất cứ lúc nào, cho dù tuyệt cảnh, có Mục Vân, nàng an tâm.
Huống hồ, hiện tại cũng không phải tuyệt cảnh.
Mục Vân buông Vương Tâm Nhã xuống, nhìn phía trước.
Nhìn thấy Mục Vân bừng tỉnh, sắc mặt đám người Liễu Phong Vân đều trịnh trọng lên.
- Hừ, tỉnh thì thế nào?
Liễu Phong Vân quát:
- Tiểu tử này bất quá giả vờ giả vịt, làm thịt hắn.
- Ừm!
- Tốt!
- Bằng những sâu kiến các ngươi?
Bích Thanh Ngọc hiện tại đứng ra, hờ hững nói:
- Trong tay đều có kim cấp tiên khí tàn tạ, khó trách lớn lối.
Bích Thanh Ngọc vừa muốn giết ra, một thân ảnh lại ngăn ở phía trước.
Mục Vân hiện tại vung tay, nhìn Bích Thanh Ngọc, chậm rãi cười nói:
- Ta tới đi.
- Cũng tốt.
Bích Thanh Ngọc quay đầu lại nhìn đại môn đại điện, không rảnh để ý.
Mục Vân tiến lên, đến trước đám người.
Liễu Phong Vân, Trác Vũ, Ninh Vân ba người nhìn thấy Mục Vân đơn thương độc mã, muốn khiêu chiến ba người bọn họ, trong mắt mang theo vẻ khinh miệt.
Gia hỏa này quả thực si tâm vọng tưởng.
Ánh mắt Mục Vân đảo qua ba người.
Ba người nhìn Mục Vân, căn bản không kiêng kỵ.
- Thế nào, không phục?
Nhìn ánh mắt Mục Vân mang theo tia tức giận, Liễu Phong Vân cười lạnh không thôi.
- Ngươi giết đệ đệ ta thì nên nghĩ đến, sẽ có một ngày này.
- Giết đệ đệ ngươi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Bây giờ ta thật hối hận không có giết ngươi đệ đệ, nếu để cho ta gặp được hắn, ta sẽ để cho hắn chịu đựng đau khổ còn muốn chịu hơn cả chết.
Nghe đến lời này, mặt ngoài thân thể Liễu Phong Vân nổi lên gân xanh.
Mục Vân nói lời này quả thực là uy hiếp trần trụi.
- Chịu chết đi!
Tiến lên, Liễu Phong Vân ở trung ương, Ninh Vân cùng Trác Vũ hai người, một trái một phải xông ra.
Liễu Phong Vân cầm trường kiếm, tản ra hào quang màu tím, Viêm Chấn Lệnh trong tay Ninh Vân bắn ra hỏa mang bốn phía, mà Cửu Minh huyết kỳ của Trác Vũ chợt hiện huyết khí.
Tiếng lốp bốp nở rộ trước mặt Mục Vân.
- Lấy một địch ba, hảo khí phách!
Liễu Phong Vân cười nói:
- Chỉ là, có vẻ hơi ngu muội.
- Ngu muội sao?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Ta cũng không cho rằng như vậy đâu.
Oanh...
Vung tay lên, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ trong đầu Mục Vân ầm vang mở ra.
- Thiên hàng!
- Địa băng!
- Sơn xuất!
- Hải khiếu!
Trong nháy mắt, trước đại điện nổ vang tiếng oanh minh, lốp bốp, để hai lỗ tai người rung động ầm ầm.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ vốn là vô thượng tiên khí, uy lực mạnh mẽ, lại thêm Mục Vân dung hợp cửu nguyên vào trong, hiện đã hoàn toàn bị Mục Vân thúc đẩy.
Lực lượng cường đại tràn ngập toàn trường.
- Đây là cái gì?
- Khí tức thật mạnh mẽ.
- Đáng chết, cảnh giới gia hỏa này lại đề thăng.
Khí tức Mục Vân thời khắc này không còn là thất phẩm Chân Tiên, mà là bát phẩm Chân Tiên.
Mà lại khu động Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Thiên hàng địa băng, sơn xuất hải khiếu.
Lực bách áp giống như xem thiên băng địa liệt thật sự.
- Giết hắn!
Liễu Phong Vân, Ninh Vân, Trác Vũ ba người triệt để giận dữ.
Ba thân ảnh giết tới.
Trong khoảnh khắc, ba người riêng phần mình thúc đẩy Tiên khí, lao thẳng tới Mục Vân.
- Cút!
Bước vào đến bát phẩm Chân Tiên, đơn thuần ngoài ý muốn. Trận pháp kia cấu tạo sâu nghiêm, trong nháy mắt khi phá giải xong, thiên địa linh khổng lồ lao ra, khiến cho thực lực hắn vả Bích Thanh Ngọc tăng mạnh.
Bát phẩm Chân Tiên, bảy tầng hồn quang.
Giờ khắc này hồn quang có bảy thất tầng, quả thực vượt qua cấp độ của cửu phẩm Chân Tiên, là năm tầng.
Mục Vân không biết, vì cái gì hồn quang của mình sẽ vượt qua năm tầng.
Nhưng hiện tại, không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này.
- Giết ta? Ta thành toàn chính các ngươi.
Mục Vân tiến lên, trong nháy mắt, bốn đạo lực lượng nổ tung.
Từng tiếng ầm ầm, tràn ngập ra trước đại điện.
Mọi người nhất thời cảm giác được, lực lượng bài sơn đảo hải tràn ra.
- Ba người các ngươi, có thể chết!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, vọt thẳng ra.
Phanh phanh phanh...
Lực áp bách cường hoành khiến cho ba người chật vật vọt ngược lại. Chỉ là, ba thân ảnh còn chưa kịp rời khỏi, một cỗ nguyên lực cuồng bạo giết ra từ bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Ba thân ảnh bị Mục Vân bắt lấy.
Làm xong hết thảy, uy năng Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ tiêu tán.
Liễu Phong Vân, Trác Vũ, Ninh Vân ba người giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Mọi người nhất thời tỉnh táo lại.
- Thế nào dừng lại rồi?
Mục Vân hiện tại cầm U Ngữ Kiếm, cười nhạt nói.
Đối phó ba người Liễu Phong Vân, muốn nhanh chóng giải quyết, cần muốn dựa vào Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Thế nhưng đám người còn lại thì không cần.
Một kiếm, là đủ.
Tràng cảnh hiện tại, trừ Sở Thiên Vận cùng Huyền Thiên còn đang giao thủ, những người khác đều đã an tĩnh lại.
Không thấy ba đại đệ tử cửu phẩm Chân Tiên đỉnh phong dẫn đầu các phong nữa, bọn hắn, nào còn dám xuất thủ.
- Thế nào không tiến lên rồi?
U Ngữ Kiếm hơi lấp lóe kiếm mang, Mục Vân cười nhạo nói:
- Đây chính là phách lực của đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi?
Nghe đến lời này, mấy tên đệ tử tính cách nóng nảy lần nữa giết ra.
- Tìm chết!
Mục Vân xuát kiếm, một kiếm quét ngang, kiếm giới ngưng tụ, tiếng phốc phốc phốc truyền ra, từng đạo huyết mang vẩy mở.
Mục Vân đã đến bát phẩm Chân Tiên, Tiên khí trong cơ thể hùng hậu, vốn không kém cửu phẩm Chân Tiên.
Lại thêm hồn quang thất tầng, còn phải mạnh hơn võ giả cảnh giới cửu phẩm Chân Tiên đỉnh phong mấy phần.
Dưới tình huống bực này, ai có thể cản hắn?
Cho dù Sở Thiên Vận cũng muốn cân nhắc một chút.
- Dừng tay!
Ngay hiện tại, một tiếng quát vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận