Vô Thượng Thần Đế

Chương 1237: Diệp Thu xấu hổ

- Các vị, hôm nay đã toàn bộ đi tới Huyết Minh ta, vậy Mục Vân ta có chút lời nói không thể không nói.
Mục Vân mở lời:
- Lần này, chính là Ma tộc tai hoạ, dẫn đến tông môn các vị hủy diệt. Các vị giờ phút này tiến vào Huyết Minh, thù này... Hi vọng mọi người không nên nhớ.
- Không nhớ?
Nghe Mục Vân nói lời này, mấy vị trưởng lão Thiên Đan tông, một ít cao tầng Khí Cụ môn và mấy vị thánh sứ còn thừa của Huyền Nguyệt thánh địa đều sững sờ.
- Ta, chỉ truyền đạt, không muốn nói ra nguyên nhân cùng giải thích.
Mục Vân ngạo nghễ nói:
- Tiến vào Huyết Minh, hết thảy quy củ dựa theo Huyết Minh, Chu Doãn Văn trưởng lão, hết thảy quản lý, có chuyện gì thương nghị với hắn, khoảng thời gian này, mọi người cứ đợi ở trong Huyết Minh, chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm chân chính đi.
Ý của Mục Vân rất đơn giản.
Thứ nhất, không thể nghĩ đến báo thù.
Thứ hai, an tĩnh đợi.
Chu Tử Kiện cùng Tinh Vô Cực cùng với bọn người Huyết Vô Tình đương nhiên hiểu rõ nguyên do trong đó.
Chỉ là Thiên Nhất, Từ Chính Khí cùng với mấy vị trưởng lão Huyền Nguyệt thánh địa lại căn bản không rõ.
Đây coi là chuyện gì?
Mục Vân phân phó xong, đứng dậy rời đi.
Thế nhưng mấy người Thiên Nhất lại rất không thoải mái.
- Chu trưởng lão, chẳng lẽ Mục Vân không phải vì báo thù cho chúng ta sao?
Thiên Nhất khó hiểu nói:
- Mà Ma tộc chính là mầm họa lớn, hiện tại để chúng ta buông xuống tranh chấp, ngày sau còn không phải bị bọn hắn từng bước từng bước xâm chiếm.
Nghe được lời Thiên Nhất, Chu Doãn Văn ha ha cười nói:
- Thiên Nhất trưởng lão, Từ trưởng lão, ngươi ta đều là võ giả Sinh Tử cảnh, chúng ta nói trắng ra đi.
- Một Ma tộc, mà lại vẻn vẹn là đại quân của Cự Ma tiểu thế giới nhất tộc lưu lại từ vạn năm trước đã làm cho cả Thương Hoàng tiểu thế giới chật vật không chịu nổi như thế, báo thù? Một trong Thập Đại Tôn Giả Ma Kiệt Luân, một người đầy đủ nghiền ép chúng ta, lấy cái gì báo thù?
Vừa nghe lời này, Thiên Nhất, đám người Từ Chính Khí nhất thời ngạc nhiên.
Bọn hắn thân là chúa tể Thương Hoàng tiểu thế giới thời gian quá lâu, thói quen cao cao tại thượng suy nghĩ.
Giờ khắc này, Chu Doãn Văn nói ra một câu, bọn hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nếu trước đó, bọn hắn vẫn là chúa tể Thương Hoàng tiểu thế giới, ngạo thị hết thảy, cho dù Huyền Không sơn cũng không làm thế nào bọn hắn.
Nhưng bây giờ không giống, vẻn vẹn tai hoạ do Cự Ma tiểu thế giới vạn năm trước lưu lại đã đầy đủ giày vò bọn hắn.
Huống chi, từ thái độ của Tra Kiệt và Bạo Hùng đối đãi với những cường giả Ma tộc và nhất là tộc trưởng kia, đủ để nhìn ra, thực lực Ma tộc chân chính xa không phải như thế.
Huống chi, còn không chỉ là một chủng tộc Cự Ma tiểu thế giới.
Các đại tiểu thế giới khác có thể sẽ lần lượt đến đây.
Mục Vân trước đó còn lấy hai từ tiền bối xưng hô bọn hắn, bọn hắn cảm giác Mục Vân vẫn là Mục Vân trước kia, Mục Vân còn cần bọn hắn trợ giúp.
Nhưng bây giờ, tình huống đã hoàn toàn đảo ngược.
Không có Mục Vân, bọn hắn đã chết.
Ma tộc đã đủ chà đạp bọn hắn.
Hiểu rõ điểm này, Thiên Nhất và mấy người Từ Chính Khí đều âm thầm thở dài.
Thời gian mấy năm, Mục Vân thuế biến, ngay cả bọn hắn cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cùng lúc đó, phía sau đại điện Huyết Minh, đỉnh một tòa lầu các cao ngất mấy trăm mét.
Mục Vân đứng trong phòng, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn phía dưới.
Chu Doãn Văn đang cẩn thận nói gì đó với bọn người Thiên Nhất, Từ Chính Khí.
Mang việc, nhất định phải để bọn hắn hiểu rõ.
Trong lòng Mục Vân thở ra một hơi.
Cường đại trong lòng bọn họ đã sớm là nhỏ yếu trong mắt người khác.
Bảo thủ sẽ chỉ khiến cho mình trở nên càng thêm nhỏ yếu cùng ngu muội.
Nằm ở trên giường, Mục Vân nhắm mắt trầm tư, bắt đầu thanh lý chuyện xảy ra đoạn thời gian gần đây.
Võ giả các đại tiểu thế giới đến, ít thì mấy tháng, nhiều thì mấy năm, nhưng không hề nghi ngờ, chuyện thứ nhất bọn hắn làm khi đến chính là bắt đầu tìm kiếm tam đại bí tàng.
Tam đại bí tàng, Mục Vân đương nhiên sẽ không bạch bạch chắp tay nhường cho người.
- Tam đại bí tàng.
Mục Vân đột nhiên cả người kinh ngồi dậy.
- Lão quy, ban đầu ở bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, ta trước kia nhìn thấy, ba đường khí lưu vọt lao thẳng tới bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới, một đạo ở bên trong Thập Vạn đại sơn, một cái bên trong Huyết Sát đảo, một ái ở bên trong Huyền Không sơn.
Hai mắt Mục Vân tỏa sáng, quát:
- Tam đại bí tàng.
- Tiểu tử ngươi, còn không tính đần.
Nhìn Mục Vân há to miệng kinh ngạc, Quy Nhất ha ha cười nói:
- Trong mắt ta, bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới các ngươi hiện tại, lúc trước cũng chỉ có hai người khá có ánh mắt.
- Ai?
- Vân Lang và Huyết Kiêu.
Quy Nhất ha ha cười nói:
- Hai người này, có lẽ không biết chuyện bí tàng, thế nhưng vị trí bọn hắn lựa chọn thành lập thế lực, lại là rất tinh mắt.
- Dừng!
Mục Vân khinh thường:
- Lạc Hồn đảo này, ta cũng chỉ là tùy tiện lựa chọn vị trí thôi.
- Tiểu tử đừng không phục.
Quy Nhất ha ha cười nói:
- Chút mánh khoé của ngươi cũng chỉ có thể đủ hù dọa người thôi, còn xem mình làm cái gì Vô Thượng Tiên Vương, nhận rõ hiện thực đi...
- Được được được, ngài lợi hại, ta không tranh cùng ngài.
Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Không nghĩ tới, vị trí tam đại bí tàng thì ra là như vậy, xem ra, các đại tiểu thế giới cần hảo hảo tìm một chút.
Nghe đến lời này, Quy Nhất không có mở miệng.
Mục Vân nằm ở trên giường, suy nghĩ xuất thần.
Một tiếng cọt kẹt, cửa bị mở ra, Vương Tâm Nhã một thân váy ngắn màu lam, lặng lẽ đi vào trong phòng.
Nhìn thấy Mục Vân suy nghĩ xuất thần trên giường, Vương Tâm Nhã cắn răng, đi tới, ngồi ở bên giường, lặng lẽ nắm chặt bàn tay Mục Vân.
- Vân lang...
- Ừm?
- Chàng đừng để ý, Doãn Nhi tỷ tỷ không phải thật sự giận chàng, Cửu Nhi kia xinh đẹp như vậy, chàng mấy năm nay ở bên ngoài, khẳng định chịu không ít khổ, nếu không những người kia lợi hại như vậy cũng không sẽ kết giao với chàng, chúng ta hiểu rõ chàng khổ, cho nên thêm một người không có gì, Doãn Nhi tỷ tỷ chỉ là trong lúc nhất thời có phần tức giận chàng không nói, không có ý gì trách móc chàng.
- ...
Trở về từ Trung Vực, Tiêu Doãn Nhi chính là đi theo mấy người Huyền Nguyệt Lăng, cố ý không để ý tới Mục Vân, Vương Tâm Nhã cũng bị lôi kéo, nhìn thấy Mục Vân một người trở về, cuối cùng vẫn mềm lòng, trở về nhìn thấy bộ dáng Mục Vân tịch mịch như thế, càng đau lòng.
- Nói lời này bất phàm nhỉ?
Mục Vân phản bác:
- Nói như vậy, ta mấy năm này không ở đây, các nàng cũng có thể tìm nam nhân tái giá rồi?
- Chúng ta mới sẽ không.
- Kia chẳng phải như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận