Vô Thượng Thần Đế

Chương 1417: Tháp cao vạn mét

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, mấy người các ngươi, nếu muốn giống như bọn họ, tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, lên như diều gặp gió, liền giúp ta chuyện này, vẻn vẹn bằng vào Nhân Dương Đan, không có một năm nửa năm, căn bản không có khả năng tiến vào Nhất Diệp kiếm phái.
- Chuyện này, các ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng, nếu không, không bị phát hiện còn tốt, bị phát hiện, sợ rằng cũng chạy không thoát.
Mục Vân vừa dứt lời, đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi mấy người trả lời.
- Sinh tử một cái mạng, dù sao ta tin tưởng Mục đại ca.
La Thành dẫn đầu tỏ thái độ, cười ha ha nói:
- Đi theo Mục đại ca, có thịt ăn, tục ngữ nói, chết tử tế không bằng còn sống, thế nhưng lại sống trên dưới trăm năm, hiện tại có cơ hội đặt ở trước mắt, không liều một phen, sao có thể.
- Không sai!
La Vân cũng gật đầu nói:
- Hai người huynh đệ chúng ta đều tu luyện hơn ngàn năm, tiến vào Tiên giới trăm năm, vẫn cố gắng, làm tiếp nữa, nào sẽ có phần cuối.
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này chỉ cười khổ nói:
- Không cần nhìn ta, ta khẳng định theo chân ngươi, tiểu tử ngươi, ta xem như rõ ràng, bất quá ta biết, mỗi lần ngươi quyết định, đều có nghĩ sâu tính kỹ, ta tin tưởng ngươi.
Nhìn thấy ba người tỏ thái độ, Mục Vân nói ngay:
- Tốt, ba người các ngươi canh giữ ở bên ngoài ngọc môn, mấy người khác đều canh giữ ở lối ra hầm mỏ, ta đi vào dò xét.
Nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên còn muốn mở miệng, Mục Vân lần nữa nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ tùy cơ ứng biến, sẽ không cưỡng cầu.
Vừa dứt lời, Mục Vân cũng không đợi Vô Cực Ngạo Thiên lần nữa nói chuyện, bàn tay dò xét ngọc môn, hồng hộc một tiếng, toàn bộ thân ảnh Mục Vân biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Vô Cực Ngạo Thiên, La Thành, La Vân triệt để im lặng.
Cứ như vậy đi vào rồi?

Ngọc môn này, thời điểm vừa rồi khi mấy người Lâm Phong đến, thế nhưng nếm thử nhiều lần, cũng không có sờ đến bất kỳ pháp môn gì, không nghĩ tới, Mục Vân không biết đụng chạm chỗ nào, thế mà l tiến vào.
La Thành ngẩn người, nhìn Vô Cực Ngạo Thiên, chậm rãi nói:
- Ngạo Thiên, Mục Vân đến cùng co lai lịch gì? Vì cái gì hắn có thể xuất ra nhiều Nhân Dương Đan như vậy, hiện tại thế mà đều quen thuộc tiên trận.
- Ha ha.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên lại ha ha nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười, các ngươi hiện nay đi theo Mục Vân, có thể là lựa chọn chính xác nhất đời này của các ngươi.
- Ồ?
Nghe đến lời này, La Thành cùng La Vân hai người trợn mắt hốc mồm.
- Hiện tại các ngươi vẫn không rõ, đợi ngày sau các ngươi sẽ hiểu rõ, Mục Vân cường đại, đến cùng đến từ chỗ nào, rất nhiều chuyện không thể nào ở trước người hắn, chính là có thể.
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, khiếp sợ không thôi.
Vô Cực Ngạo Thiên cùng Mục Vân đến từ cùng một tiểu thiên thế giới, nghe Vô Cực Ngạo Thiên nói lời này, lúc trước Mục Vân tựa hồ là một nhân vật vô cùng ghê gớm.
Mà tựa hồ hiện tại, Mục Vân cũng là một nhân vật rất đáng gờm.
Tương lai, tựa hồ Mục Vân càng sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường.
- Ngạo Thiên huynh, nhanh nói cho chúng ta một chút, Mục đại ca từng làm qua những đại sự kinh thiên động địa gì.
Hai huynh đệ La Thành quấn lấy Vô Cực Ngạo Thiên.
- Thôi được, nói cho các ngươi một chút.
Vô Cực Ngạo Thiên ha ha cười nói:
- Lúc trước, ta và Mục Vân, thật ra còn tính là cừu địch đâu.
Bên này, Vô Cực Ngạo Thiên cùng La Thành, La Vân hai huynh đệ nóng bỏng trò chuyện, mà đổi thành một bên, Mục Vân lại đặt mình vào hiểm địa, từng bước cẩn thận.
Trận pháp của ngọc môn thoạt nhìn rất kỳ quái, mặt ngoài thấm vào giọt nước, Mục Vân cũng nếm thử một phen, không nghĩ tới dựa vào Cửu Trọng Ngọc Thủy cùng Hắc Ngục Ngân Thủy hai loại dị thủy thế mà xuyên thấu tiến vào.
Thế nhưng xuyên thấu tới là một mảnh thế giới của nước.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ, kém chút khiến cho thân thể Mục Vân nổ bể.
Nếu không phải Cửu Trọng Ngọc Thủy cùng Hắc Ngục Ngân Thủy kết hợp lại hình thành một màng nước ngăn cách, hắn hiện tại nửa bước khó đi.
Mặc dù như thế, bộ pháp tiến lên vẫn tầng tầng bị trở ngại.
- Khó trách trên ngọc môn có tầng tầng giọt nước thẩm thấu, trong này, quả thực chính là to hồ nước lớn, thật không biết, ai sẽ xây cái gọi là động thiên phúc địa tại địa phương như vậy.
Mục Vân một đường tiến lên, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, phía trước vốn là hồ nước nhìn mênh mông vô bờ trong vắt, thế nhưng trong nháy mắt thân thể Mục Vân tiến lên lại xuất hiện tại một không gian khác.
Nói đúng ra là xuyên thấu ra từ bên trong nước.
Trước mắt, là một tòa tháp cao nhìn rất cổ xưa.
Mà giờ phút này, bóng dáng Mục Vân đứng trên đỉnh tháp cao, nói đúng ra, khoảng cách tháp cao, còn có một đoạn vị trí.
Đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng bóng loáng như là mặt kính.
Mục Vân hiểu rõ, mặt kính bốn phương tám hướng, đều là mặt nước mà thôi, mặc dù không biết lực lượng cỡ nào làm cho giọt nước đình chỉ lưu động, bị ngăn cản đỡ được.
Thế nhưng Mục Vân nhìn ra, loại thủ đoạn này, không phải người bình thường có thể làm được.
Mà cùng lúc đó, ở chỗ trung ương tứ phía bóng loáng, bến nước như là mặt vách này có một tòa tháp cao ngạo nghễ đứng sững.
Tháp cao khoảng chừng hơn vạn mét, Mục Vân đứng tại đỉnh tháp, đỉnh thông đến bốn phía, có khoảng chừng mấy chục cây cầu gỗ.
Không sai, cầu gỗ.
Mấy chục cầu gỗ liên tiếp lấy toàn bộ bến nước, tựa hồ chính là mấy chục đầu cầu gỗ kia đón đỡ những bến nước kia ở bên ngoài.
Giờ phút này, Mục Vân từ bên trong bến nước tiến vào, chính là đứng phía trên một cây cầu gỗ.
Tiếng gió gào thét, từ lòng bàn chân truyền ra.
Toàn bộ tháp cao khoảng chừng hơn vạn mét, tiếng gió rít gào, bên trong tháp cao vang lên từng tiếng quỷ dị.
Mục Vân giờ khắc này đứng bên trong tháp cao, chính như một con giun dế.
Từng bước một giẫm phía trên cầu gỗ, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, tràng diện vô cùng dọa người.
Từng tiếng ầm ầm, toàn bộ tháp cao lúc này đều triệt để run rẩy.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân có chút nghi hoặc.
Chuyện, tựa hồ rất kỳ quái.
Thế nhưng kỳ quái ở nơi nào, hắn lại không rõ.
Cầu gỗ ước chừng dài trăm thước, Mục Vân đã đi nửa canh giờ, đến cuối cùng, ngược lại là một tia nguy hiểm cũng không có.
Đi đến phần cuối cầu gỗ, nhìn thấy đỉnh trung ương của tháp cao.
Đỉnh tháp cao trọn vẹn gần trăm mét, đứng ở biên giới có thể nhìn thấy, đỉnh tháp cao lộ thiên, mà ở trên đỉnh lan tràn xuống dưới, có khoảng chừng tám thang gác, xoắn ốc, lan tràn xuống phía dưới.
Bình thường mà nói, loại kiến trúc như tháp cao, đều là kiến trúc từ dưới lên trên mà, thế nhưng tháp này lại giống như là từ trên xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận