Vô Thượng Thần Đế

Chương 1743: Long tiên Song Tu Kim Long (1)

Nếu không phải Mục Vân mười năm qua, không có một mực truy cầu cảnh giới đề thăng, mà một mực vững chắc cảnh giới mỗi một phẩm, chỉ sợ hiện tại đã bị bọn hắn mài chết.
Lao vùn vụt chạy trốn, phía trước Mục Vân rốt cục không còn là sơn lâm thảo nguyên, mà xuất hiện một tòa thành.
Tòa thành.
Không nói hai lời, Mục Vân vọt thẳng vào bên trong thành bảo.
- Hừ, muốn tránh ở bên trong, tránh thoát công kích của chúng ta? Vọng tưởng.
Độc Vạn Sơn quát:
- Toàn bộ các ngươi tản ra, phát hiện Mục Vân, cho ta biết, mọi người tụ tập, nhớ kỹ, đừng nhìn tiểu tử này chỉ là thất phẩm Địa Tiên, thủ đoạn quỷ dị, không thể khinh thường.
- Vâng.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, mười mấy người tách ra.
Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến hai người đứng bên ngoài tòa thành ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì…
Khí tức của Mục Vân tan biến hết rồi.
Trong nháy mắt tiến vào thành trì, hết thảy tin tức của Mục Vân không còn...
Bọn hắn giờ phút này nào còn có thể cười.
- Tiểu tử này, ta biết mà....
Độc Vạn Sơn quát:
- Không thể để hắn rời khỏi phạm vi tầm mắt, nếu không căn bản tìm không thấy hắn, năm đó ở hạ giới, tiểu tử này dựa vào thủ đoạn ẩn nấp của mình, không biết lừa chúng ta bao nhiêu lần.
- Không nghĩ tới, hắn hiện tại vẫn có thể làm được...
Diệu Thiến nhìn về phía trước, chậm rãi nói:
- Chúng ta nhất định phải mau chóng giải quyết hắn, nếu không, bên trong Kim Tiên di chỉ, chỉ sợ không kéo dài được mấy năm, hắn có thể vượt qua chúng ta.
- Ta đương nhiên biết.
Hai tay Độc Vạn Sơn run rẩy, lộ ra sau tay áo.
Hai cánh tay giờ phút này chỉ có bạch cốt trắng xóa, một đoạn mạch máu lưu động, nhìn vô cùng khô cạn, mà bám vào trên da thịt xương trắng, nhìn càng giống xác ướp.
- Nếu như không phải bởi vì hắn, ta bây giờ căn bản sẽ không biến thành khôi lỗi của thiên thủ độc lão, cả ngày lẫn đêm bị cổ trùng hắn nuôi bức hại.
Độc Vạn Sơn quát:
- Không giết hắn, ta nào lắng lại phẫn nộ trong lòng mình?
- Cũng không phải chỉ có ngươi.
Diệu Thiến giờ phút này cười khổ nói:
- Chỉ là, trước khi cổ trùng trưởng thành cường đại trong cơ thể ta, ta hi vọng mình trước khi chết có thể nhìn thấy cháu gái của ta, không biết Tiên Ngữ hiện tại thế nào...
Nhìn thấy Diệu Thiến như thế, Độc Vạn Sơn quát:
- Trước mặc kệ mọi thứ, chém giết Mục Vân lửa sém lông mày, cũng may chúng ta hiện tại gặp phải hắn, nếu không, lần này thật hung hiểm.
- Ừm!
Hai người vừa dứt lời, lao vùn vụt vào bên trong thành.
Mà đổi thành một bên, sau khi Mục Vân tiến vào tòa thành, tùy ý lựa chọn một phương hướng, tiến vào một gian phòng do tảng đá đắp lên, toàn bộ chân hồn dung nhập vào bên trong Tru Tiên Đồ, Mục Vân giờ phút này giống như một người chết.
Hắn từ ban đầu ngưng tụ chân hồn, mỗi lần thời khắc mấu chốt, dung nhập chân hồn vào bên trong Tru Tiên Đồ, bất kỳ kẻ nào đều không thể điều tra ra khí tức của hắn.
Cũng may xuất hiện một tòa thành, nếu không, hắn có khả năng bị Độc Vạn Sơn truy kích mệt mỏi đến chết.
Không nói hai lời, Mục Vân nuốt từng khỏa Địa Dương Đan, khôi phục Tiên khí mình tiêu hao.
Vù vù...
Hai tiếng xé gió dọc theo gian phòng chỗ hắn lao vùn vụt qua.
Một tòa thành này tựa hồ có diện tích rất rộng lớn, vẻn vẹn bằng vào mười mấy người bọn hắn, dựa vào linh hồn lực dò tìm, căn bản rất khó tìm thấy mình.
Mà lục soát từng căn phòng, càng khó.
Mục Vân cũng không phải người chết, sao có thể có thể ngồi chờ chết, chờ bọn hắn tìm đến.
Tiến vào bên trong gian phòng nãy giờ Mục Vân mới bắt đầu đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Nhìn qua gian phòng như một lô cốt, vuông vức, do hòn đá chồng chất lên.
Thật ra không chỉ gian phòng, toàn bộ tòa thành đều do từng hòn đá chồng chất lên.
Nhìn bài trí bên trong gian phòng, giống như gian phòng bình thường do người thường ở lại, không có gì đặc thù.
Trong chớp nhoáng ánh mắt Mục Vân lại bị một bức tranh trên vách tường ở trung ương căn phòng hấp dẫn.
Đó là một bức tranh nhìn rất bình thường, bức họa là phổ thông, nhưng nội dung vẽ lên lại để Mục Vân cảm giác rất kỳ quái.
Một bức tranh.
Trong bức tranh có một đống người vây quanh một chỗ lửa trại.
Có chừng không đến trăm người vây quanh lửa trại, mà trong tay bọn họ cầm không phải thịt nướng, mà là... Từng lệnh bài giống như đoản kiếm.
Lệnh bài.
Chẳng lẽ là Kim Tiên Lệnh?
Toàn thân cao thấp Những người kia thân mang trường bào màu vàng kim nhạt, tóc dài bay loạn, tư thái từng người tỏa sáng.
Rất nhiều người tụ tập ở nơi này, chỉ có một người ở trung ương không cầm lệnh bài.
Từ bên trong bức tranh có thể thấy được, một người duy nhất từ đầu đến cuối chắp hai tay ở trước bộ ngực của mình, căn bản không có lấy Kim Tiên Lệnh ra.
- Có người giấu đi.
Mục Vân nhìn đồ quyển, càng lún càng sâu.
Hắn mặc dù không biết những tên bên trong đồ quyển kia đến cùng đang làm gì, thế nhưng hắn biết, một người trong đó cũng không có chân tâm thật ý lấy ra Kim Tiên Lệnh.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân cẩn thận điều tra căn phòng.
Kim Tiên Lệnh, ngay ở bên trong Kim Tiên di chỉ, mà tòa thành cũng là một chỗ trong Kim Tiên di chỉ.
Mục Vân cảm giác Kim Tiên Lệnh ở bên trong tòa lâu đài này.
Còn về có mấy khối, hắn không xác định.
Rầm rầm rầm...
Ngay trong lúc Mục Vân suy nghĩ, đột nhiên, cả thành bảo vang lên từng tiếng oanh minh, tiếng nổ tung đinh tai nhức óc.
Tiếng oanh minh cho người ta một loại cảm giác rất cuồng bạo, rất phẫn nộ.
Rống...
Ngay khi tiếng oanh minh rơi xuống lại xuất hiện một tiếng gào thét bạo liệt.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, tiên khí khắp thiên địa triệt để cuồng bạo.
Một lần bạo tạc, kinh thiên động địa.
Mục Vân đi đến bên cửa sổ lầu hai, nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy, trung ương thành bảo có khói đặc cuồn cuộn từ từ bay lên.
Nhìn qua lại phát hiện, trung ương thành bảo có từng thân ảnh quay xung quanh bốn phía khói đặc.
Diệu Thiến cùng Độc Vạn Sơn cũng xuất hiện.
Hai người nói nhỏ, không biết đang nói thứ gì.
Mục Vân thu liễm khí tức, tiến vào bên trong nhìn thấy mấy người giao thủ, âm thầm kinh ngạc.
Xem ra ở trong đó xảy ra vấn đề.
Không bao lâu, hơn mười thân ảnh một cái tiếp một cái tiến vào chỗ bạo liệt, biến mất không thấy gì nữa.
Mục Vân không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng, chỉ có thể rời khỏi phòng, tiến đến điều tra.
Thời điểm hắn nhìn thấy bức tranh kia đã cảm giác, bên trong tòa lâu đài này vô cùng có khả năng tồn tại một khối Kim Tiên Lệnh.
Đi tới trung ương thành bảo, Mục Vân phát hiện, trung ương có một ống lâu cao lớn đã vỡ ra, mặt đất xuất hiện một khe rãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận