Vô Thượng Thần Đế

Chương 2867: Chủ tớ tâm sự (2)

Trác Viễn Hàng cay đắng nói:
- Sợi xích này, chính là từ băng tuyết núi cao vạn trượng ngưng luyện, tích lũy từng ngày, chế tạo thành tuyệt thế hàn thiết, ngài bây giờ không phá được.
Mục Vân hiện tại cũng có chút buồn bực.
- Lão Trác, ngươi bị bắt như thế nào?
- Ai...
Trác Viễn Hàng thở dài, nói:
- Còn không phải là đứa con trai không chịu thua kém của ta.
- Trác Kiếm Nhất?
- Đúng vậy.
Trác Viễn Hàng cay đắng nói:
- Năm đó, Huyền Thiên Sĩ tản ra, bí giới bị hủy, ta một mình, phiêu đãng đến đây, ở chỗ này kiến tạo Kiếm Thần tông, Kiếm Thần tông từng bước phát triển lớn mạnh, trở thành cấp bậc bá chủ trong một vực.
- Ta cũng cưới vợ sinh con, xây dựng gốc rễ ở nơi này, nhưng chưa bao giờ quên thù của Mục Tộc, cho nên, bất cứ lúc nào cảnh cáo nhi tử của mình, phải đi ra Nam Trác vực.
- Nhưng tiểu tử này, bất mãn với sự dạy dỗ của ta, cho rằng ta là ngu trung, kết quả là, liên hợp người ngoài, nhốt ta ở nơi này.
- Người ngoài?
- Thông Thiên cốc!
Trác Viễn Hàng tức giận nói:
- Mẫu thân Trác Kiếm Nhất tên Yên Nhất Miểu, là tình nhân cũ của Cốc chủ Thông Thiên cốc Bá Thiên Tuyệt, lén lút liên hợp lại, ngay cả Trác Kiếm Nhất cũng không phải con ruột của ta, về sau bọn họ sử dụng gian kế, vây ta ở nơi này, lấy kiếm hồn của ta, để làm dịu những thần kiếm này, cho bọn chúng sử dụng.
- Bá Thiên Tuyệt.
- Yên Nhất Miểu.
- Trác Kiếm Nhất.
Khóe miệng Mục Vân, cong cong lên.
- Bọn họ nói ta điên rồi, cả ngày trong miệng lẩm bẩm Mục tộc, nói Nam Trác vực làm sao có thể liên lụy quan hệ cùng Mục tộc, căn bản không tin lời ta, cái này cũng tốt, đỡ cho ta che dấu thân phận của mình.
Trác Viễn Hàng cười khổ nói:
- Chẳng qua, Bá Thiên Tuyệt cùng Yên Nhất Miểu kia, đều là người hùng tâm tráng chí, sẽ không cam tâm ở trạng thái thế chân vạc bốn chân, Thông Thiên cốc cùng Kiếm Thần tông mặt ngoài bất hòa, trong âm thầm kì thực cùng một giuộc.
- Bọn họ làm cho Cửu Tinh Các cùng Huyền Minh Điện xem, chính là vì để cho hai thế lực lớn này sơ sẩy, sau đó làm tê liệt bọn họ, đánh tan bọn họ, thống nhất Nam Trác vực.
- Cho nên vị lão tông chủ như ngươi liền thành thú bị nhốt, trở thành con mồi của bọn họ.
- Đúng vậy.
Trác Viễn Hàng chua xót nói:
- Lúc đầu ta cũng nghĩ tới, chết một trăm lần, nhưng ta không cam lòng, chưa báo đại cừu của Mục tộc, nếu ta chết, Thái Tử điện hạ ngài chết, ai sẽ báo thù?
- Ta mặc dù chỉ là Thần Quân cảnh, tiểu đội trưởng mà thôi, không mạnh bằng chín vị đại đội trưởng, thế nhưng, vì điện hạ, mặc dù chết không hối hận.
- Được rồi được rồi.
Mục Vân vẫy tay nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn làm việc cho ta, cũng đừng chết, sống mới là tốt nhất.
- Vâng.
- Tuy rằng tạm thời không cách nào mang ngươi cùng Nhâm Thiếu Long hai người báo đại cừu, bất quá thù của ngươi, bổn điện hạ ngược lại có thể báo cho ngươi.
- Không thể.
Trác Viễn Hàng nói:
- Tại hạ chỉ là một tiểu nhân vật, điện hạ cần làm đại sự, còn ở phía sau, không thể mạo hiểm vì ta.
- Nói bậy cái gì?
Mục Vân cười nói:
- Nếu để cho người ta khi dễ thủ hạ của ta, vậy ta còn là Mục tộc Thái Tử sao?
Nghe được lời này, hai mắt Trác Viễn Hàng đỏ lên.
- Lão Trác, đến đây, ngươi nói, lúc trước ta mê người cỡ nào, làm cho các ngươi thích ta như vậy. Hắc hắc...
- Vâng...
Trác Viễn Hàng bắt đầu kể lại.
- Điện hạ lúc ấy, có thể nói là bất cận nhân tình, khi đó điện hạ rất ít nói, rất lạnh lùng, dẫn quân nghiêm minh, lấy thân làm gương, Huyền thiên sĩ chúng ta, đều rất bội phục điện hạ.
- Vậy các ngươi còn trung thành như vậy?
- Điện hạ chỉ là không nhớ rõ mà thôi.
Trác Viễn Hàng cười nói:
- Ta lấy ví dụ đi, năm đó, trong một tiểu đội của đại đội thứ tám, có một Huyền Thiên Sĩ, lúc làm nhiệm vụ, bị công tử của một thế lực lớn ở Thần Châu đại địa bắt đánh một trận, nửa sống nửa sống.
- Điện hạ không nói hai lời, giết công tử kia, hơn nữa còn đánh bạo thủ lĩnh thế lực kia một trận, chuyện này ở thần giới, cơ hồ là ồn ào huyên náo.
- Về sau tất cả mọi người đều biết, đắc tội ai trong Mục tộc cũng có thể, không thể đắc tội ngài, càng không thể đắc tội Huyền thiên sĩ thủ hạ của ngài.
- Lúc ấy trong Mục tộc, rất nhiều hộ vệ và võ sĩ khác đều liều mạng muốn gia nhập vào trong Huyền Thiên Sĩ, trở thành thuộc hạ của ngài.
- Điện hạ đối xử với chúng ta như tay chân, chúng ta mặc dù chết cũng không thể báo đáp.
Mục Vân cười ha ha nói:
- Xem ra, ta thu lung lòng người, vẫn có một ít thủ đoạn.
- Không.
Trác Viễn Hàng trịnh trọng nói:
- Điện hạ cũng không phải thu nạp lòng người, mà là xem chúng ta trở thành thân nhân của ngài.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
- Đúng vậy, Huyền Thiên Sĩ các ngươi, đều là thân nhân của Mục Vân ta, bốn vạn năm dày vò, đổi lại là người khác, sớm đã không cách nào thủ vững, các ngươi còn đang thủ vững, còn đang chờ đợi.
- Kiếp này, ta nhất định sẽ tìm về Huyền Thiên Sĩ, để cho thanh danh của các ngươi vang vọng toàn bộ thần giới.
- Mặc dù chết không hối hận.
Trong ánh mắt Trác Viễn Hàng mang theo kiên định.
Mặc dù Mục Vân bây giờ chỉ là Chân Thần đỉnh phong, nhưng Trác Viễn Hàng không sợ, hắn tin tưởng vững chắc, tin tưởng Mục Vân sẽ quật khởi lần nữa.
Bởi vì, hắn là Mục Vân, Thái tử Mục tộc, Cửu Mệnh Thiên Tử.
- Được rồi được rồi, đừng hở một câu là dù chết không hối hận, vấn đề hiện tại là hai chúng ta thậm chí còn không thể ra khỏi đây.
- Ra được.
Trác Viễn Hàng hiện tại lại kích động không thôi.
- Ra được không?
Mục Vân nhìn bộ dáng kích động của Trác Viễn Hàng, khó hiểu nói.
- Không sai, ra được.
Trác Viễn Hàng mở lời:
- Điện hạ, nơi này vốn là mật địa ta kiến tạo, dưới tế đài này, lưu lại một thứ quan trọng.
- Cái gì?
- Huyết nhục của điện hạ.
Trác Viễn Hàng mở lời:
- Năm đó điện hạ chết trận, Huyền Thiên Sĩ phân tán, mỗi một vị Huyền Thiên Sĩ, đều luyến tiếc ngài, cho nên lưu lại huyết nhục, về sau tộc trưởng từng truyền lệnh cho chúng ta, để cho chúng ta bảo tồn tốt huyết nhục của ngài, ta thân là tiểu đội trưởng, lưu lại một khối huyết nhục ngài.
- Ngay dưới tế đài này.
Nghe được lời này, Mục Vân càng kinh ngạc.
- Trác Kiếm Nhất...
- Hắn không cách nào mở ra.
Trác Viễn Hàng tự tin nói:
- Năm đó ta lưu lại tế đài phong ấn, chỉ có điện hạ ngài mới mở ra, cho dù hồn tức của điện hạ ngài thay đổi, nhưng ngài vẫn là ngài, thân thể ngài vẫn thuộc về ngài, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
- Hiện tại điện hạ chỉ cần dùng một luồng thần hồn, có thể mở ra nơi này.
- Ta thử xem.
Mục Vân tập trung tâm thần, từng cỗ khí tức, dần dần khuếch tán ra.
Trong nháy mắt, trên tế đài, tiếng ca ca vang lên, một con đường thông tới đại môn dưới lòng đất, triệt để mở ra.
Đại môn hiện tại lộ ra một cỗ khí tức bá đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận