Vô Thượng Thần Đế

Chương 1814: Đừng mang theo ta

- Ta nghĩ ngươi không có hiểu rõ.
Mục Vân nhìn Viêm Như Phong, mở lời:
- Ba người bọn họ đắc tội Viêm sư huynh ngươi, đã xin lỗi, xin nhận lỗi, vì cái gì không thể rời đi?
- Ta bảo bọn hắn rời đi sao?
Viêm Như Phong quát:
- Tiểu tử ngươi bớt ra vẻ, ta chỉ tha bọn nàng không chết, ngươi đừng ở chỗ này nói nhảm.
Viêm Như Phong đã không kịp chờ đợi.
Ánh mắt của hắn rơi vào đùi, cánh tay, eo nhỏ cùng với cổ mà ba nữ Lạc Kiếm Tuyết lộ ra ngoài, nhìn thấy da thịt non mềm, hô hấp tăng mạnh.
- Xú tiểu tử, đừng tìm chuyện, nên lăn chỗ nào thì lăn đi chỗ đó, ngươi chính là Mục Vân đúng không? Muốn chết!
Viêm Như Phong ra hiệu người bên người giết ra.
- Đã nói xin lỗi, các ngươi còn muốn thế nào?
- Lưu mạng chó của các ngươi, nhưng đám nữ nhân này thì lưu lại cho huynh đệ ta.
Viêm Như Phong quát.
- Thế này à...
Mục Vân bất đắc dĩ khoát tay một cái nói:
- Vậy thì rất không có ý nghĩa...
- Không có ý nghĩa?
Thấy cảnh này, Viêm Như Phong cười hắc hắc nói:
- Vậy ta cho các ngươi thấy chút việc có ý tứ... Thí dụ như... Để ta làm, các ngươi đến xem như thế nào?
Nghe được lời Viêm Như Phong nói, Xảo Tâm Ngữ ở bên cạnh nhìn Viêm Như Phong lại như nhìn một người chết.
Gia hỏa này tự mình muốn chết, lần này đá trúng thiết bản.
Mục Vân người này, căn bản không phải hắn có thể đối phó.
Nhưng đáng thương là, gia hỏa này hiện tại còn bị Mục Vân đùa vui, mình không có chút nào phát giác được điểm không thích hợp.
Mục Vân giờ nhìn Viêm Như Phong, trầm mặc không nói.
Bọn gia hỏa này, thật... Không có mắt.
Mục Vân khẽ quát, tiến lên, lực lượng trở nên mạnh mẽ, cả người không còn cảm giác ôn tồn lễ độ như trước đó, lao thẳng tới kia Viêm Như Phong.
Biến cố đến quá nhanh khiến cho sắc mặt Viêm Như Phong trắng bệch.
Phanh...
Một tiếng trầm thấp bành vang lên, Mục Vân xông ra, cường hoành chấn động để toàn bộ thân thể Viêm Như Phong uốn lượn thành tôm.
Phun một ngụm máu tươi phun ra, Viêm Như Phong nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Tốc độ của Mục Vân thực sự quá nhanh.
Vừa rồi hắn thậm chí không thấy được chuyện gì xảy ra đã bị đánh một quyền.
Mà một quyền này mang theo lực đạo quả thực để hắn chịu không nổi.
- Đáng chết!
Chửi nhỏ một tiếng, Viêm Như Phong nhìn Mục Vân, vừa định mở miệng mắng to.
Thế nhưng Mục Vân lại không cho hắn cơ hội.
Tiến lên, tiếng oanh minh nổ vang, Mục Vân ra tay.
Đông...
Tiếng nổ tung trầm muộn vang lên, Viêm Như Phong lần này triệt để không còn sức lực.
- Hiện tại biết ta có tính toán gì chưa?
Mục Vân nhìn Viêm Như Phong, hờ hững nói:
- Hai người này là người của ta, ngươi, không thể động.
- Ta...
- Ngươi không phục?
Mục Vân lần nữa tiến lên, đánh một quyền vào phần bụng Viêm Như Phong.
- Nếu ta không đến, có phải ngươi muốn mạnh mẽ bắt hai người hay không, không phải ngươi tự nhận thực lực mạnh mẽ, không người có thể so à? Đã như vậy, ta sẽ để ngươi nhìn, đến cùng là thực lực của ai càng mạnh hơn.
Mục Vân vừa dứt lời, đấm ra một quyền.
Đông...
Tiếng trầm muộn truyền ra từ phần bụng Viêm Như Phong.
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên.
Nghe được tiếng kêu thảm, đám người chỉ cảm thấy cảm động lây, nhịn không được nhếch miệng.
Thế nhưng Viêm Như Phong hiện tại cũng không có thời gian đi quan sát biểu hiện của đám người.
Cảm giác đau nhói như xuyên thủng thân thể hắn.
Đau đớn để hắn khó mà chịu đựng.
Phun ra một ngụm máu tươi, Viêm Như Phong té xuống đất.
Mấy tên đệ tử đứng ở sau người thấy cảnh này, sắc mặt từng người thay đổi.
Viêm Như Phong thế nhưng là người mạnh nhất trong bọn họ, ngay cả hắn đều bị Mục Vân phế, bọn hắn còn có thể làm gì?
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhanh chóng rời đi.
Viêm Như Phong nửa nằm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nguyên Anh bị phá.
Tiên khí trong Nguyên Anh bên trong thân thể đang không ngừng tiết ra ngoài, thân thể của hắn cũng khô quắt như quả bóng da , xụi lơ trên mặt đất.
Cảm giác đau nhói để hô hấp của hắn đều mang theo khí lạnh.
- Đáng chết, đáng chết!
Nhìn Mục Vân, Viêm Như Phong chỉ muốn giết hắn, nhưng bây giờ, hắn nào dám.
- Ta không giết ngươi, chỉ huỷ bỏ Nguyên Anh cua ngươi, ta nghĩ, ở bên trong Kim Tiên di chỉ, ngươi sẽ sống không bằng chết.
- Ngươi thật ác độc.
- Đúng!
Mục Vân cười nói:
- Đối đãi địch nhân, ta xưa nay không nương tay.
Mục Vân cười lại mang theo quỷ dị không nói lên lời.
Nhìn nụ cười kia để Viêm Như Phong như rơi vào hầm băng.
Sao lại là kết quả này.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình thế mà bị Mục Vân đánh trọng thương, ngay cả phản kháng cũng không có cơ hội.
Thế nhưng hắn càng thêm nghĩ không ra là, Mục Vân quá xảo trá, không giết hắn, ngược lại phế Nguyên Anh của hắn.
Ở bên trong Kim Tiên di chỉ, không có Nguyên Anh, thực lực giảm mạnh, bất kỳ người nào đều có thể giết hắn.
Mà quan trọng hơn là, hắn là đại sư huynh Liệt Diễm tông, uy nghiêm hiển hách, không có thực lực, hắn không chỉ không thể đi tìm các sư huynh đệ, càng muốn trốn tránh bọn hắn.
Hiện tại đoán chừng muốn cho chết hắn nhất hẳn là những sư huynh đệ kia của hắn.
Mục Vân này, quá ác.
- Cút!
Nhìn Viêm Như Phong, Mục Vân quát.
- Tốt, ta cút!
Viêm Như Phong quát khẽ một tiếng, quay người muốn rời đi.
Phốc...
Nhưng trong lúc quay người, một bóng người xinh đẹp xông lên, ra một kiếm giải quyết Viêm Như Phong.
Người xuất kiếm chính là Lạc Kiếm Tuyết.
Nhìn Mục Vân, Lạc Kiếm Tuyết nói:
- Mục sư huynh, người này trước đó không lâu dâm sát một nữ đệ tử Thông Thiên kiếm tông ta, ta không thể không báo thù.
Lạc Kiếm Tuyết giải thích, trên mặt hiện ra thần sắc kiên định.
- Thôi!
Mục Vân khoát khoát tay, không thèm để ý.
Đối thủ chủ yếu hiện tại của hắn là những đệ tử Tam Cực Thiên Minh, bên trong ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, có thể trở thành địch thủ của hắn thì cực kỳ bé nhỏ.
Xảo Tâm Ngữ thấy cảnh này, có chút kinh hãi.
Không nghĩ tới, Lạc Kiếm Tuyết thế mà rất có tâm cơ.
- Lần trước Mục Vân tiên sinh xuất thủ tương trợ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!
Xảo Tâm Ngữ vội vàng tỏ thái độ.
Lạc Kiếm Tuyết giết đệ tử Liệt Diễm tông Viêm Như Phong ở trước mặt các nàng, nếu như việc này truyền ra, Lạc Kiếm Tuyết khẳng định có phiền phức.
Mà bây giờ, tựa hồ trừ bọn hắn, không có người ngoài.
- Ta xuất thủ chém giết Tần Dương, cũng không phải vì ngươi, chỉ là vì chính ta mà thôi.
Mục Vân nhìn Xảo Tâm Ngữ nói:
- Bất quá ngươi đã nói như thế, ta nghĩ ngươi cũng biết, nếu như việc này truyền ra ngoài, tất sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết, ta nghĩ...
- Ta hiểu rõ!
Xảo Tâm Ngữ vội vàng nói:
- Cái miệng này, ta nhất định giữ nghiêm.
- Ngươi yên tâm, ta cũng không phải người hiếu sát, chỉ cần các ngươi quản tốt miệng của mình, ta sẽ không giết các ngươi, nhưng... Nếu có người để lộ tin tức... Kết quả kia...
- Nhất định sẽ không.
Xảo Tâm Ngữ vội vàng nói.
Đến bây giờ, Xảo Tâm Ngữ rốt cục phát hiện, Mục Vân quả thực không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận