Vô Thượng Thần Đế

Chương 4091: Diệu Tiên Ngữ, Cổ Thánh Đế (2)

- Nhưng bây giờ, các ngươi hùng hổ bức người, mấy lần đối phó ta và phu quân ta.
- Hôm nay bắt đầu, chờ đợi Tử Linh tộc các ngươi, chỉ có diệt vong.
Diệu Tiên vừa dứt lời, bộc phát khí tức.
Cố Vinh và các trưởng lão, một đám mặt như màu đất.
Cổ Thánh Đế!
Diệu Tiên Ngữ tản mát ra khí tức, đối với Thiên Thánh Đế hậu kỳ bọn họ đều là tuyệt đối nghiền ép.
Tuyệt đối là Cổ Thánh Đế.
- Rút đi!
Cố Vinh quát khẽ một tiếng.
Tất cả mọi người đều vội vàng rút lui.
Cổ Thánh Đế!
Toàn bộ Khôn Hư giới, nhân khẩu hơn mười ức, cảnh giới Cổ Thánh Đế, không quá trăm người.
Bọn họ ở trước mặt Cổ Thánh Đế, đó chính là tồn tại giống như con kiến hôi.
Vừa vào Cổ Đế, vạn cốt vi vương.
Nhân vật bước vào Cổ Thánh Đế, người nào không phải giẫm lên thi sơn huyết hải, một đường lên đỉnh?
- Có thể rút lui được không?
Diệu Tiên ngữ hừ một tiếng, bàn tay vung ra, từng cánh tay nguyên lực, nắm lấy ra.
Mấy vị trưởng lão Tử Linh tộc chỉ có cảnh giới Thiên Thánh Đế, căn bản không cách nào chống đỡ.
Đó là khoảng cách.
Chính là nghiền ép.
Mục Vân, Bàn Cổ Linh, Lạc Thiên Hành ba người cũng kinh ngạc không thôi.
Cổ Thánh Đế.
Thực sự mạnh mẽ.
Thánh vị cảnh giới, hấp thu thiên địa lực lượng, mà thiên địa lực này, chính là nguyên lực.
Dùng nguyên lực tôi thể.
Dùng nguyên lực luyện hồn.
Lấy nguyên lực ngưng phách.
Thành tựu Đế vị, đó chính là Thánh Đế thiên địa tán thành.
Thánh Nhân, tập hợp lực thiên địa tán thành, thừa thiên địa lực tẩy lễ.
Hiện tại Diệu Tiên Ngữ, không thể nghi ngờ là đứng ở đỉnhThánh Nhân.
Tiếng nổ bùm nổ tung, không ngừng vang lên.
Thân thể đám người Cố Vinh cũng dần nát ra.
Tinh khí thần nồng đậm, bị Mục Vân thu không còn.
Khủng bố, bất khả chiến bại.
Hơn mười Thiên Thánh Đế, một chiêu chém giết.
Đây là Cổ Thánh Đế sao?
Mục Vân nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ rơi xuống, giống như thánh nữ hàng thế, trời giáng phúc trạch, phiêu phiêu như tiên.
- Vân lang, không sao chứ?
Nhìn Mục Vân, Diệu Tiên lo lắng nói.
- Không sao, tiêu hao quá lớn mà thôi.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Sao nàng lại ở chỗ này?
Diệu Tiên ngữ đỡ Mục Vân, giải thích:
- Lúc La Đức Mặc đuổi giết ta, dưới cơ duyên xảo hợp, ta tiến vào trong một tòa thành cổ, đạt được một chút kỳ ngộ nhỏ, thực lực khôi phục một chút.
- La Đức Mặc kia bị ta giết, ta lo lắng ngươi, cho nên một mực ở trong trăm thành tìm kiếm ngươi.
- Chẳng qua một mình ta tìm kiếm tốc độ có hạn, cho nên ở trong Tử Linh tộc, an bài một ít thủ đoạn.
Mục Vân gật gật đầu.
Diệu Tiên Ngữ thân hình cao gầy, dáng người yảo điệu có chút lồi lõm, trước ngực có một đường cong kinh người, khiến lòng người dâng trào, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến mỹ quan.
Trong cửu nữ, Diệu Tiên Ngữ mặc dù xếp thứ bảy, nhưng điểm này, nàng luận đệ nhất, tám nữ khác tuyệt đối không có gì để nói.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Mục Vân, Diệu Tiên đỏ mặt, mắng nhẹ một tiếng.
Mục Vân ho khụ, nhìn về phía Bàn Cổ Linh cùng Lạc Thiên Hành.
- Lần này ba trăm cốt vệ tổn thất hai mươi bốn vị, quả thực thảm trọng, hai người các ngươi cũng vất vả rồi, trước khôi phục thực lực đi, cứng rắn chiến đấu, còn ở phía sau.
- Vâng!
- Vâng!
Bàn Cổ Linh cùng Lạc Thiên Hành thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
- Không mặt mũi không da.
- Phải không? Ta nhìn thê tử của mình, làm sao có thể nói là không mặt mũi không da chứ?
Mục Vân cười nói:
- Lời này không đúng.
Chẳng qua nói thật, Diệu Tiên Ngữ tăng lên, thuận theo khí chất biến hóa cả người, quả thực làm cho Mục Vân trầm mê.
Lúc đầu cửu nữ chính là tư sắc bất phàm, mà theo võ giả cảnh giới tăng lên, thọ mệnh kéo dài, khí tức phát sinh biến hóa, mị lực của mỗi người, sẽ càng rõ ràng hiện ra.
- Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
- Ừm!
Mục Vân vừa định đứng dậy, lại suýt ngã xuống đất.
Diệu Tiên ngữ vội vàng đón đỡ Mục Vân.
Nhưng cảm nhận được hai tay Mục Vân đặt không đúng vị trí, Diệu Tiên mắng một tiếng, cũng kệ hắn, thân ảnh hai người nhất thời tiêu tán...
Mà cùng lúc đó, trung bách cổ thành, trong một mảnh cổ lâu, một đội nhân mã đóng quân ở nơi này.
Hiện tại, trong Cổ Lâu, một đạo thân ảnh, cả người sát khí lẫm liệt.
Tử Linh Vương Linh Kình.
Hiện tại Linh Kình, trên mặt tràn đầy tức giận.
- Phế vật, thùng cơm.
Chửi rủa một câu, Linh Kình quát:
- Tử Linh Ngũ Thiên Vệ, Cố Vinh dẫn theo hơn mười Thiên Thánh Đế, toàn bộ mất mạng, đều là thùng cơm.
Trong điện, mấy đạo thân ảnh đều trầm mặc không nói.
Linh Kình lại nói: - Như thế nào? Tất cả đều bị câm? Không biết nói gì?
- Tổ Thanh Chấp, Lỗ Công Tuyền, các ngươi nói xem.
Trong đại điện, hai thân ảnh đi ra.
Hai người kia, khí tức đều đạt tới Cổ Thánh Đế, từng tia lực lượng mờ ẩn, làm cho người ta cảm giác rất khủng bố.
Tổ Thanh Chấp một thân quần áo màu xanh, khuôn mặt anh tuấn, thoạt nhìn giống như hai ba mươi tuổi.
Mà Lỗ Công Tuyền thì dáng người còng xuống, thoạt nhìn rất già nua.
Tổ Thanh Chấp hiện tại chắp tay nói:
- Tộc trưởng, tốc độ trưởng thành của Mục Vân rất nhanh đáng sợ, Diệu Tiên Ngữ kia chỉ bị thương rơi xuống Thánh Đế, tốc độ khôi phục cũng kinh người.
- Lúc trước chúng ta khinh thường hai người, chỉ phái ra tộc nhân cao hơn bọn họ một chút cảnh giới đi chém giết.
- Hiện tại ta cho rằng, chúng ta nên xuất động lực lượng mạnh nhất.
- Ồ? ý ngươi là, Cổ Thánh Đế ra tay?
Linh Kình nhíu mày.
Hắn không phải không nghĩ tới Cổ Thánh Đế ra tay, thế nhưng một khi Cổ Thánh Đế ra tay, Tiêu Thanh Phong tuyệt đối có thể phát hiện, đến lúc đó, Tiêu Thanh Phong không có khả năng ngồi yên mặc kệ.
- Lão hủ có ý...
Lỗ Công Tuyền hiện tại cũng mở miệng.
- Tộc trưởng có ý tranh đoạt truyền thừa Cổ Thiên Uyên, phân tâm.
- Nhưng truyền thừa của Cổ Thiên Uyên vốn hư ảo, không biết có tồn tại hay không.
- Mà Mục Vân kia, cảnh giới tăng lên rất nhanh, trên người người này, nếu không có trọng bảo, tuyệt đối không có khả năng!
Lỗ Công Tuyền nghiêm túc nói:
- Hơn nữa rất có khả năng là chí bảo nghịch chuyển thời gian.
Đảo ngược thời gian.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Linh Kình đột nhiên biến đổi.
Thời gian đảo ngược là gì?
Bên ngoài một ngày, trong không gian chí bảo một năm thậm chí là mười năm.
Chí bảo như vậy, hắn cũng chỉ nghe nói qua lời đồn.
Thật sự tồn tại hay không, hắn căn bản không xác định.
Nhưng bây giờ, dường như thực sự có thể tồn tại.
Linh Kình không ngừng gõ lên kim tọa, ngồi xuống, lâm vào trầm tư.
- Đã như vậy...
Linh Kình đột nhiên đứng dậy, nói:
- Ta đến quấn lấy Tiêu Thanh Phong, Lỗ Công Tuyền, Tổ Thanh Chấp, các ngươi dẫn người, vây giết Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
- Vì truyền thừa của Tử Linh tộc ta, hai người này, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận