Vô Thượng Thần Đế

Chương 378: Lại Thu Địa Hoàng Bút (2)

Tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ không còn là đối thủ của Mục Vân.
Không đúng, hiện tại, hắn đã không phải là đối thủ của Mục Vân!
- Vân Thiên Vũ, Lý Trạch Lâm, Lôi Kiệt, Trì Thiên Vũ, các ngươi còn chần chờ cái gì?
Mạnh Quảng Lăng quát:
- Vạn Quỷ Phủ Quật này rõ ràng đã bị hắn động tay chân, nói không chừng toàn bộ bảo bối đều đã bị hắn lấy đi, các ngươi trơ mắt nhìn chúng ta từng người bị hắn tiêu diệt sao?
- Cẩu thí!
Mục Vân khẽ nói:
- Vì sao ta phải giết ngươi, ngươi cũng biết, bọn hắn và ta không cừu không oán, ta đương nhiên là sẽ không động bọn hắn!
Mục Vân vừa dứt lời, trong mắt sát cơ dạt dào, trong tay một thanh trường kiếm, phá không mà tới.
Mà đổi thành một bên, Bắc Nhất Vấn Thiên bị mười ba cột sáng của Mục Vân trực tiếp nghiền ép, căn bản thoát thân không ra.
Hai vị đệ tử thân truyền Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ thì bị Tần Mộng Dao áp chế, căn bản là không có cách nào viện thủ, Mạnh Quảng Lăng đành phải một mình đối mặt với Mục Vân.
- Ca, chúng ta muốn hay không...
- Không cần!
Vân Thiên Vũ khoát tay nói:
- Lục Ảnh huyết điện và Thánh Đan tông từ trước đến nay đều không coi ai ra gì, lần này, để bọn hắn ăn một chút đau khổ cũng tốt.
- Ừm, chỉ là Mục Vân kia nhìn rất phách lối, thật để người nhìn khó chịu!
Lông mày Vân Xảo Nhi nhíu lên, có phần chán ghét nói.
- Không sao, khiêu lương tiểu sửu mà thôi, trước mặt Vân gia ta, hắn chính là cái rắm!
Trên mặt Vân Thiên Vũ hiện đầy khinh thường.
Mà giờ khắc này, trên bầu trời, Mạnh Quảng Lăng bị ép đến trước mặt Mục Vân.
Đầu bút lông Địa Hoàng Bút lấp lánh, mỗi một nét bút ra, bút mang sắc bén, cũng làm cho người ta cảm thấy rung động.
Địa Hoàng Bút không hổ là một trong ba địa khí cực phẩm của Lục Ảnh huyết tông, uy lực đúng là mạnh hơn địa khí cực phẩm bình thường mấy lần.
Nương theo Địa Hoàng Bút, lúc Mạnh Quảng Lăng đối mặt Mục Vân, thế mà mỗi lần đều trong lúc hiểm yếu, bảo trụ tự thân tính mệnh.
Chỉ là, trong lúc chiến đấu, Mục Vân phát hiện, Tru Tiên Đồ kia lại lần nữa run rẩy lên, hiện ra khát vọng cực lớn đối với Địa Hoàng Bút!
- Không thể nào? Ngươi lại muốn sao?
Cảm nhận được khát vọng của Địa Hoàng Bút, sắc mặt Mục Vân muốn khóc.
Tru Tiên Đồ này đến cùng muốn làm gì!
Chỉ là hiện tại, Mục Vân nghiễm nhiên không có thời gian suy nghĩ những chuyện này.
Dưới đầu bút lông của Mạnh Quảng Lăng trống rỗng xuất hiện một chữ trảm to lớn.
- Chém hết ác ma, trảm phá thương khung, trảm!
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng đỏ lên, vạch ra một bút cuối cùng, chữ trảm to lớn kia vọt thẳng về phía Mục Vân.
- Tam Chỉ Định Càn Khôn!
Phá Hư Chỉ đệ tam chỉ, trực tiếp oanh ra, lực bộc phát cường đại nổ tung, một hư ảnh cự chỉ trực tiếp phá không, đánh về phía Mạnh Quảng Lăng.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, phía trên toàn bộ quảng trường đại điện xảy ra một trận đất rung núi chuyển, tất cả mọi thứ tan thành mây khói.
Nhưng trong chốc lát, một tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên.
Đám người phóng nhãn nhìn lại, lại phát hiện, trước ngực Mạnh Quảng Lăng kia hiện lên một vệt kim quang, Địa Hoàng Bút ầm vang từ bộ ngực hắn, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, bay vào trong cơ thể Mục Vân, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi Mục Vân thôn phệ Địa Hoàng Bút kia, cả người triệt để biến bắt đầu yên lặng, đứng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Chầm chậm, một đôi mắt mở ra, khí thế cả người Mục Vân trở nên triệt để không giống bình thường.
Thông Thần ngũ trọng!
Một khoảnh khắc này, tu vi của Mục Vân lại trong nháy mắt đề thăng.
Tinh thần lực cường đại tiếp tục tăng vọt, Mục Vân chỉ cảm thấy, lực lượng toàn thân đang không ngừng tăng lên.
- Nhân Hoàng Kinh, Địa Hoàng Bút, mỗi một lần bị Tru Tiên Đồ thôn phệ không chỉ là tăng cường Tru Tiên Đồ, hình như cũng tăng cường lực lượng bản thân ta, tốt, rất tốt!
Mục Vân cười ha ha, khí thế cả người triệt để bộc phát.
- Giết!
Hiện nay đối với hắn mà nói, đề thăng một trọng cảnh giới đã bắt đầu nhanh hơn.
- Trong Nhân Hoàng Kinh, nhu hợp ra một môn võ kỹ - Nhân Hoàng Ấn, mà trong Địa Hoàng Bút cũng hỗn hợp ra một môn Địa Hoàng ấn, hai đạo ấn này quả thực là ông trời tác hợp cho, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên bị mười ba cột sáng áp chế, mở miệng quát:
- Bắc Nhất Vấn Thiên, bốn năm trước, lúc ngươi tại Bắc Vân thành đã giết ta như giết một con chó, mà bây giờ, ta sẽ để ngươi hiểu rõ, mùi vị lúc đó!
- Không! Không! Không!
Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc, nhìn bộ dáng Mục Vân điên cuồng, khàn giọng kêu gào.
Mục Vân thật dám giết hắn, thật dám giết!
- Bất Hủ Dịch và Mạnh Quảng Lăng đều bị ngươi giết, ngươi không thể giết ta, nếu không, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, Thánh Đan tông, Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết tông cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ngươi nói đều đúng!
Mục Vân cười cười, nói:
- Thế nhưng ngươi quên, cho dù không giết ngươi, Thánh Đan tông, Lục Ảnh huyết tông và Thiên Tà đảo cũng sẽ không bỏ qua cho ta!
- Thiên Lôi Thần Thể Quyết, tiếp thiên dẫn lôi!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Mục Vân vừa nhấc, hai tay giơ lên, tiếng oanh minh răng rắc không ngừng vang lên.
Một đạo thiểm điện lớn trăm trượng từ trên trời giáng xuống.
Mục đích cuối cùng nhất của đạo thiểm điện, bất ngờ chính là Bắc Nhất Vấn Thiên!
- Không!
Bắc Nhất Vấn Thiên khát vọng kỳ tích xảy ra, khát vọng có người cứu hắn.
Thế nhưng nơi này là trong giả điện của Vạn Quỷ Phủ Quật, chính là Vạn Quỷ lão nhân thiết trí vạn năm trước, căn bản sẽ không có người tới cứu hắn!
Oanh...
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, triệt để chấn khai toàn bộ mười tòa đại điện.
Mà bóng người Bắc Nhất Vấn Thiên đã hoàn toàn biến mất không thấy, Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào trong tay Mục Vân, Nhiếp Hồn Châu lần nữa bay trở về.
Mà giờ khắc này, mười ba đại điện triệt để mở ra, toàn bộ cấm chế toàn bộ biến mất.
- Đi thôi!
Vân Thiên Vũ nhìn bầu trời rộng mở, mở miệng nói:
- Nơi này đã không cần phải lưu lại!
Lần này, đến Vạn Quỷ Phủ Quật, thu hoạch được mười mấy món địa khí, đã coi như không tệ, trở về giao nộp cũng đầy đủ.
Nhưng lúc Vân Thiên Vũ mò về không gian giới chỉ lại biến sắc.
- Sao vậy? Đại ca?
- Toàn bộ địa khí không thấy!
Vân Thiên Vũ biến sắc.
- Cái gì? Làm sao có thể, không phải ở trong không gian giới chỉ của ngươi sao?
Vân Xảo Nhi hoảng sợ nói.
Nghe được Vân gia bên này kinh hô, sắc mặt Lôi Thần cốc Lôi Kiệt cũng biến đổi:
- Ta cũng không thấy!
- Ta cũng hết rồi!
Trì Thiên Vũ nhíu mày nói.
- Ta cũng không thấy!
Lý Trạch Lâm cười khổ một tiếng, khoát tay áo.
Khoảnh khắc, đám người bọn hắn liều mạng tranh đấu đoạt được địa khí, thế mà lại toàn bộ biến mất, không thấy gì nữa.
- Tại sao có thể như vậy?
Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng biến sắc.
Vốn trước đó, tông môn tổn thất hơn mười vị thiên tài có thể có được một ít địa khí trở về, cũng có thể giao nộp, thế nhưng làm sao biết, thế mà lại toàn bộ không thấy!
- Mục Vân, là ngươi đang làm trò quỷ!
Vân Thiên Vũ nhìn Mục Vân, trực tiếp quát:
- Vạn Quỷ Phủ Quật này, ngươi có thể khống chế mọi việc, khẳng định là ngươi đã cướp đi toàn bộ bảo tàng, sau đó thiết hạ mai phục để chúng ta tự giết lẫn nhau!
Vừa nghe lời này của Vân Thiên Vũ, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận