Vô Thượng Thần Đế

Chương 1243: Vô tình phát hiện

- Ừm!
Nhìn hắc động đường kính trăm mét, vị trí hai người cách đại môn ngàn mét, dọc theo mặt đất cương thạch phủ kín, đi tới phía trước.
Đại môn này tản ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho ánh mắt hai người cũng không quá khó nhìn.
Mà quan trọng hơn, phía dưới này căn bản không có bất kỳ dòng nước nào thâm nhập vào, ngược lại rõ ràng có không khí.
- Xem ra nước bùn phía trên không chỉ là ngăn cách dòng nước, mà lại có thể sinh ra không khí thanh tân, là địa phương để những xúc giác kia thu lấy không khí mát mẻ, chỉ là vừa hay, chúng ta vừa rồi không may đụng phải thời điểm những xúc giác kia xuất hiện, thu lấy không khí.
- Thu lấy không khí?
Cửu Nhi ngẩn người.
- Xem ra bên trong tòa đại điện này nhất định là có địa phương kỳ diệu.
Mục Vân khẽ cười nói.
Hai người đã đi một canh giờ, đột nhiên, Cửu Nhi nhìn về phía trước có một tia sáng, hưng phấn nói:
- Đây nhất định là khe hở của hai cánh cửa lớn.
Hai người bước nhanh chạy tới.
Quả nhiên, chỗ hai phiến đại môn tụ hợp, một tia sáng từ trong đó khuếch tán ra.
Chỗ khe hở kia, hai người nhìn qua, như là một cục đá phía dưới núi cao vạn trượng, nhỏ bé không thể nhận ra.
- Đại môn.
Cửu Nhi không khỏi hoảng sợ hô.
Mục Vân lại dùng bàn chân đập mạnh vào đất, phi không bay lên.
Trọn vẹn lên đến chỗ cao vạn mét, Mục Vân chậm rãi dừng lại.
Chỉ là giờ phút này, nhìn trên đỉnh đầu, cả người Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Giờ phút này, ở trên hai phiến đại môn, ba chữ to vô cùng cực đại, tản ra hắc mang nhàn nhạt trang nghiêm.
Khổ Thiên điện.
Ba chữ to rồng bay phượng múa, bút kình thương tùng, hồn viên thiên thành.
- Khổ Thiên điện, Khổ Thiên điện... Khổ Thiên điện của Khổ Hải Thiên Tôn.
Cả người Mục Vân nhất thời ngây người.
Khổ Hải Thiên Tôn, chính là đại năng còn thành danh sớm hơn so với mình, thời điểm trước kia ba ngàn tiểu thế giới chính là Thương Hoàng tiểu thế giới đứng hàng đệ nhất mấy ngàn tiểu thế giới, Khổ Hải Thiên Tôn chính là chúa tể giả hết thảy ở đây.
Lại về sau, Mục Vân mới quật khởi.
Đối với Mục Vân vạn năm trước mà nói, Khổ Hải Thiên Tôn cũng là cấp bậc tiền bối.
Chỉ là gia hỏa này tựa hồ biến mất, cũng không có phi thăng tới Tiên giới, mất tích ở bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới.
Thậm chí thời điểm Mục Vân trọng sinh, khi còn trên lớp học, còn tưởng rằng trọng sinh đến vạn năm trước sẽ thuộc về thời gian mà Khổ Hải Thiên Tôn thống trị địa vị.
Thế nhưng giờ khắc này, thế mà nhìn thấy Khổ Thiên điện tại nơi này.
Đại điện mấy vạn năm trước của Khổ Hải Thiên Tôn.
Vị chúa tể giả trước kia của Thương Hoàng tiểu thế giới này, dẫn dắt toàn bộ Thương Hoàng tiểu thế giới vài vạn năm quang cảnh, trở thành kẻ thống trị cường hoành.
Hiện tại lưu lại tòa đại điện này, thế nhưng bản thân hắn lại biến mất không thấy gì nữa.
Trong này đến cùng là cái gì?
Mục Vân hiểu rõ, được xưng một trong tam đại bí tàng, để mấy ngàn tiểu thế giới nói chuyện say sưa, ngày đêm nhớ mong, nhất định tồn tại thứ không tầm thường.
- A...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, phía dưới lại đột nhiên lần nữa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
- Thế nào rồi?
Mục Vân vội vàng phi thân mà xuống, thân thể nở nang của Cửu Nhi lại đụng vào trong lồng ngực của mình.
- Con mắt!
- Cái gì?
- Trong cửa có một con mắt.
Mục Vân cười khổ xoay người, nói:
- Con mắt ta vừa rồi không thấy được, thế nhưng ngực nàng vừa rồi đụng ta một chút, là thật sự rất đau, nên giảm một chút cơ ngực...
Trong nháy mắt xoay người, Mục Vân chưa nói hết câu đã triệt để nín chết ở trong miệng.
Trong khe hở của hai cánh cửa rộng trăm mét, giờ khắc này, một con mắt đang chăm chú nhìn mình.
Tròng mắt màu đen, kẹt ở trong hai cánh cửa lúc, ánh mắt ngưng tụ khiếp người như hàn mang đến từ cửu u Địa Ngục, lặng yên tràn ngập ra.
- Ôi mẹ ơi!
Nhịn không được khẽ quát một tiếng, Mục Vân lui lại một bước.
- Ô ô...
Đồng tử khẽ động, một cái móng vuốt to lớn thông qua kia khe hở bắt tới phía Mục Vân và Cửu Nhi hai người.
Móng vuốt to lớn lúc này chỉ xuất hiện một cái, xuyên thấu qua lỗ trên cửa, bò ra.
Quay người lại, lôi kéo Cửu Nhi đi qua một bên, móng vuốt dài trăm thước đập vào vị trí hai người vừa đứng.
- Ô ô...
Nhìn thấy hai người né tránh, chủ nhân móng vuốt tựa hồ sốt ruột, tiếng ô ô càng ngày càng vang dội, toàn bộ đại môn lúc này không ngừng di động.
Thấy cảnh này, Mục Vân bất chấp suy nghĩ nhiều, lôi kéo Cửu Nhi, không ngừng lùi lại, sợ chủ nhân bị móng vuốt sau cửa lớn đập tan.
Giờ khắc này, ở trước mặt hai người, phía sau cửa lớn giống như có một chó giữ nhà đang canh cửa.
Chỉ là con chó giữ nhà này bị chủ nhân vây ở trong nhà, từ đầu đến cuối ra không được, cho nên khi nhìn thấy Mục Vân hai người, như nhìn thấy đồ chơi, muốn bắt tới giải buồn.
Ầm ầm...
Trong khoảnh khắc, phía trên đại môn, tiếng oanh minh không ngừng vang lên.
Mục Vân lôi kéo Cửu Nhi, nhảy ra.
- Đó là vật gì?
Cửu Nhi sững sờ nói.
- Mặc kệ, đi nhanh lên.
Mục Vân cũng không quay đầu lại, lôi kéo Cửu Nhi, chạy trốn lên phía trên.
Gia hỏa kia căn bản không phải hai người bọn họ có thể ứng phó được.
Vẻn vẹn một cái móng vuốt đã dài trăm thước, thân thể cái đồ chơi này nên dài bao nhiêu, Mục Vân căn bản không muốn suy nghĩ.
Mạnh!
Khổ Hải Thiên Tôn này mấy vạn năm trước đến cùng làm gì? Nuôi một đại gia hỏa canh cổng như vậy?
Phá vỡ nước bùn, hai đạo nhân ảnh hướng thẳng đến Huyết Minh chạy về.
Thẳng đến khi về tới Huyết Minh, cả người Mục Vân mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng không phải hắn sợ chết, chỉ là ở trong địa phương hùng vĩ rộng rãi kia, hết thảy tựa hồ cũng là vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đáy biển chỗ sâu phía dưới Huyết Sát đảo thế mà ẩn giấu đi dạng này một tòa Khổ Thiên điện như thần tích.
Mục Vân hiện tại thậm chí hoài nghi, lúc trước Huyết Kiêu thành lập đại bản doanh của mình trên Huyết Sát đảo, có phải phát hiện cái gì.
- Chuyện hôm nay, nhất định không thể kể rõ với người ngoài, hiểu chưa?
Mục Vân nhìn Cửu Nhi, trịnh trọng nói:
- Thương Hoàng tiểu thế giới sắp nhấc lên phong ba, đã như vậy, chúng ta tìm tới nơi này, liền chiếm được một tia tiên cơ so với bọn hắn.
- Tốt!
- Chuyện gì không thể kể rõ với người ngoài?
Chỉ là Mục Vân vừa dứt lời, hai thân ảnh lại đứng ở trên tường thành, nhìn hai người.
- Doãn Nhi, Tâm nhi, các nàng thế nào tỉnh rồi?
- Nếu như hai người chúng ta bất tỉnh, còn không biết chàng tinh lực tràn đầy sẽ còn muốn...
Tiêu Doãn Nhi khẽ nói:
- Hơn nửa đêm, làm mệt hai người chúng ta... Sau đó lại dẫn tình nhân của chàng ra ngoài hẹn hò, tinh lực của chàng thật sự tràn đầy.
- ...
Nghe đến lời này, mặt Mục Vân đen lại.
Hẹn hò...
- Hẹn hò? Cùng hắn hẹn hò?
Cửu Nhi giờ phút này lại le lưỡi một cái, một mặt bất đắc dĩ nói:
- Hẹn hò dạng này, ngày sau vẫn mang theo hai người các ngươi đi dã ngoại chiến đấu đi, ta không chịu nổi, hiện tại thế nhưng hù chết ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận