Vô Thượng Thần Đế

Chương 351: Pho Tượng Bên Trong Điện

Mà về phần Quang Minh giáo, hắn nhớ kỹ tiểu tử này đã nói, bản thân hắn là người sống trong đêm tối, muốn sáng tạo ánh nắng, cho nên mới làm ra Quang Minh giáo.
- Vật đổi sao dời, vạn năm trôi qua, ngươi Quang Minh giáo không còn, Vân Minh ta không biết như thế nào!
Mục Vân đi trên đường, hờ hững mở miệng nói.
- Nhưng lời nói đi cũng phải nói lại, bản tọa năm đó chính là giúp ngươi không ít việc, cho nên, ta luyện chế Nhiếp Hồn Châu kia cho ngươi, ngươi phải nắm chắc thật tốt, chớ có làm mất, hẳn là ở trong? Ở trong sẽ đưa cho ta!
Mục Vân lải nhải, đi vào chỗ sâu trong rừng cây u ám.
Hưu...
Giờ phút này, phía trên dãy núi vang lên một tiếng xé gió, Tần Mộng Dao mặc váy dài màu lam nhạt, như là cửu thiên tiên tử, chậm rãi rơi xuống trước mặt Thánh Vũ Dịch.
- Vân ca đâu!
- Té xuống!
Thánh Vũ Dịch chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Ta nói thả hắn một con đường sống, tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật dù sao cũng tốt hơn trực tiếp chết trong tay ta.
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Tần Mộng Dao phát lạnh, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh Băng Kiếm, chỗ lưỡi kiếm của Băng Kiếm kia, khắc lấy từng đường vân bông tuyết tinh xảo.
Đinh...
Chỉ là, khi trường kiếm của Tần Mộng Dao đâm vào hai tay đầu ngón tay Thánh Vũ Dịch, kia Thánh Vũ Dịch hơi động một chút, trường kiếm gãy đôi.
- Tần Mộng Dao, ngươi đúng là rất lợi hại, chỉ là bây giờ, ngươi còn không phải đối thủ của ta!
Thánh Vũ Dịch đột nhiên cười nói:
- Mục Vân rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, có lẽ may mắn còn sống, chờ ngươi ngày sau vận chuyển thuần thục Băng Hoàng Thần Phách, nói không chừng sẽ có thể cứu hắn ra!
- Trong thời gian này, phải xem thiên phú và tu hành của ngươi!
Thánh Vũ Dịch cười nói:
- Dù là đến cuối cùng, ngươi có thể giết ta, ta cũng sẽ không hối hận.
Vừa dứt lời, Thánh Vũ Dịch quay người muốn rời khỏi.
- Nga, đúng, quên nói cho ngươi, Vạn Quỷ Phủ Quật này, một năm một lần mở ra, lần này cũng không phải thời gian mở ra, chỉ nhưng mà ta đã tìm được một chút kẽ hở, bỏ Mục Vân vào mà thôi.
Ý tứ của Thánh Vũ Dịch rất rõ ràng, ngươi muốn đi vào Vạn Quỷ Phủ Quật, rất khó!
- Vân ca...
Nhìn một mảnh rừng cây âm trầm phía dưới, bả vai Tần Mộng Dao đột nhiên rủ xuống, giống như mất đi trụ cột.
Liên tiếp ba ngày, Tần Mộng Dao đứng phía trên Vạn Quỷ Phủ Quật, nhìn phía một vùng đen nhánh dưới kia, không nói nên một lời.
Đến ngày thứ tư, Tần Mộng Dao quay người, rời khỏi.
Giờ phút này, Nam Vân Đế Quốc, trong Nam Vân thành.
Giao chiến lần này, gần như là lan đến gần hơn phân một nữa Nam Vân thành, có thể nói bách phế đãi hưng, bọn người Tề Minh, Mục Phong Hành sớm đã bận bịu thoát thân không ra.
Mà bây giờ, Lâm gia, Cổ gia, Hoàng Thất nghiễm nhiên là đã trở thành tới thức.
Mà Mục gia, lại là người có thu hoạch lớn nhất trong thắng lợi lần này.
Thông Thần các, Địa Sát đường, chưởng quản tài phú và sát thủ trong Nam Vân Đế Quốc, nhất là ba năm gần đây phát triển và lớn mạnh.
- Nhìn!
- Sư nương!
Ngẩng đầu nhìn lại, một bóng người màu băng lam chậm rãi rơi xuống, chính là Tần Mộng Dao, chỉ là trong học viên đông đảo, cũng chỉ có Tề Minh thực sự được gặp Tần Mộng Dao.
Những người khác đều chỉ là nghe nói thôi.
Trong đám người, Vương Tâm Nhã có phần nhụt chí đứng ở nơi đó.
So với Tần Mộng Dao, nàng lộ ra rất tự ti.
Cảm giác bản thân mình tư sắc cũng không kém hơn Tần Mộng Dao, thế nhưng loại khí chất lạnh lẽo cao cao tại thượng trên người Tần Mộng Dao lại là nàng không có.
Bởi vì Thông Thần các cách nơi tụ tập giao chiến tương đối xa, nên lần này ngược lại không chịu ảnh hưởng.
Giờ phút này, phía trên Thông Thần các, Mục Đỉnh Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, ngồi ở vị trí cao nhất, theo thứ tự từ Mục Lâm Thần xuống.
Mà đám người Thông Thần các, thì là ngồi lần lượt ở phía dưới, thật vừa đúng lúc, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao ngồi đối diện nhau.
Trong lúc nhất thời, đám người trong đại sảnh cũng không nhịn được làm lên so sánh, Vương Tâm Nhã nhìn càng thêm thanh thuần, có khí chất động lòng người.
Mà Tần Mộng Dao nhìn lại là cao lãnh, chỉ là nhìn một chút đã cảm giác toàn thân như rơi vào hầm băng, là một băng sơn đại mỹ nữ.
Hai người tư sắc tương xứng, nhưng Tần Mộng Dao nhìn qua lại là khí chất càng đầy.
Đám người ngồi xuống, Tần Mộng Dao đứng dậy, mở miệng nói:
- Có thể Mục Vân không chết, hắn rơi vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật!
- Vạn Quỷ Phủ Quật!
Nghe thấy lời này, toàn bộ trong đại sảnh vang lên tiếng hít thở trầm trọng.
Vạn Quỷ Phủ Quật, lục ở trên Thiên Vận đại cũng là hung địa có tiếng tăm lừng lẫy, Thánh Vũ Dịch kia giao vào Mục Vân một Cửu Tử Tuyệt Sát Trận, sau đó lại ném vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật, quả thực là không cho hắn một con đường sống.
- Đáng ghét!
Hoàng Vô Cực khẽ nói:
- Thánh Đan tông chính là cái rắm, lão tử sớm muộn cũng có một ngày quét sạch nó.
- Đúng rồi!
Cảnh Tân Vũ quát:
- Một cái tông môn như vậy, tông chủ lại xuất thủ đối phó Mục đạo sư của chúng ta, thật sự quá không muốn mặt.
- Các ngươi có thể nói ít vài ba câu không!
Tề Minh nhíu mày, nhìn Tần Mộng Dao nói:
- Sư nương, ngài nói tiếp đi.
- Vạn Quỷ Phủ Quật, cách mỗi ba năm đều sẽ xuất hiện thời gian cấm chế yếu kém nhất, cho nên cách mỗi ba năm, đều có số lớn võ giả chạy tới nơi đó, mặc dù những năm gần đây, tất cả mọi người đều không thu hoạch được gì, thế nhưng tất cả mọi người vẫn chạy theo như vịt, mà khoảng cách lần mở ra tiếp theo, còn có thời gian nửa năm!
Nửa năm?
Thời gian nửa năm, vậy Mục Vân ở trong đó chẳng phải sẽ chết đói sao?
- Thời gian nửa năm sau, đám người có thể sẽ tề tụ Vạn Quỷ Phủ Quật, đến khi đó, chính là thời cơ giải cứu Mục Vân, các ngươi tự mình định đoạt.
Tần Mộng Dao nói, chắp tay một cái, quay người rời khỏi.
Đúng, thời gian nửa năm, trong vòng nửa năm, nàng có thể làm cái gì?
...
Trong rừng cây đen nhánh tĩnh mịch, Mục Vân giẫm lên vũng bùn, đi ở đây nửa tháng, thế nhưng một chút xíu phát hiện cũng không có.
- Vạn Quỷ lão nhân, nếu ngươi còn chưa chết, lần sau gặp được ngươi, ta nhất định sẽ đánh nổ đầu của ngươi.
Mục Vân hung hăng mắng.
Gia hỏa này năm đó nhìn là một người thành thật, không ngờ chết hạ táng ở nơi nguy hiểm như vậy, ngay cả hắn cũng không tìm được đường vào.
- Không đúng!
Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu tử ngốc này sẽ không dựa theo trận pháp trước đó ta dạy hắn làm chứ?
Cảm thấy ngưng lại, Mục Vân cất bước, lần nữa bắt đầu đi ở trong rừng cây.
Chỉ là lần này, bộ pháp Mục Vân lại thay đổi, trở nên không giống bình thường.
Cước bộ của hắn thoạt nhìn như đi đường trong sườn núi, thân thể nghiêng.
Thế nhưng dần dần, theo cước bộ của hắn đi lên, trong rừng cây u ám này rốt cục xảy ra một tia biến hóa không thể phát giác.
Ong ong ong...
Trong lúc Mục Vân hành tẩu, âm thanh ong ong ong liên tục vang lên, dần dần, ở chính giữa rừng cây chậm rãi dâng lên một cung điện đen nhánh.
- Hắn, tiểu Vạn ơi là tiểu Vạn, ngươi thật đúng là đần!
Nhìn cung điện dâng lên, Mục Vân không chút khách khí, một bước bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận