Vô Thượng Thần Đế

Chương 3199: Gỡ Hắn Một Đầu Cánh Tay (1)

- Tuy rằng một cỗ lực cản trở kia rất bạc nhược, nhưng ngươi lúc đầu ngưng tụ lực lượng lĩnh vực, cũng rất bạc nhược, căn bản phá không được!
Nghe được lời này, Huyền Phong Tử nhìn Mục Vân, ánh mắt lóe lên.
Đến bây giờ, mọi người đều hiểu, Mục Vân nói đúng.
- Ngươi có một cách để giải quyết, phải không?
- Không có.
Mục Vân mở miệng nói: - Nguyên bản Mục Phong Tiếu luyện chế đan dược này, chính là vì hậu duệ trong Mục tộc. Cho nên… Không thể giải quyết được.
- Đương nhiên, trừ phi ngươi tự phế tu vi, hết thảy bắt đầu từ đầu.
Lời này vừa nói ra, mọi người hoàn toàn choáng váng.
Tự phế tu vi, bắt đầu từ đầu?
Vậy muốn lần thứ hai đạt tới Thần Hoàng cảnh giới, cần bao nhiêu năm cố gắng? Hàng trăm, hàng ngàn năm.
Đám gia hỏa cùng cảnh giới với mình chẳng phải đã sớm thành Thần Chủ, thậm chí cấp độ Tổ Thần cự phách rồi.
- Nếu mọi người còn không tin, có thể điều tra hồ sơ.
- Ta nghĩ, đệ tử ở trong Đan Các học viện Chân Vũ nhận được đan dược này, đều có ghi chép, mọi người có thể nhìn, có người đột phá Thần Hoàng, đến Thần Chủ rồi. hay không
Lời này vừa nói ra, Trầm Duyên đại sư vung tay lên, một quyển sách tản ra quang mang nhàn nhạt, xuất hiện trước người.
Hắn vốn là các chủ đan các, phụ trách quản lý Đan Các, tự nhiên là có ghi chép có thể tra được.
Từ từ, Trầm Duyên lật trang sách, khẽ run rẩy.
Không.
Thực sự không.
Nuốt vào Thất Nguyên Hồi Phách Đan, thực lực mạnh nhất chính là Huyền Phong Tử, Thất Vương Hoàng bài danh thứ sáu.
Những thứ khác cũng có không ít cảnh giới Thất Phách Thần Hoàng, cũng không một ai đột phá tới cảnh giới Thần Chủ.
Chuyện này, học viện vốn không có chú ý.
Huyền Phong Tử giờ phút này sắc mặt trắng bệch.
Khó trách, khó trách hắn vẫn không cách nào đột phá đến cảnh giới Thần Chủ.
Chẳng lẽ, cuộc đời này đã như thế sao?
Trầm Duyên đại sư giờ phút này sắc mặt cũng ảm đạm.
Phương thuốc này, là hắn từ trong điển tịch Mục Tộc lật đến ghi chép lại, lúc trước vui mừng như gặp thiên nhân, ở trong học viện, ít nhất có mấy ngàn đệ tử nuốt vào thần đan này.
Nhưng mấy ngàn người không cách nào đạt tới cảnh giới Thần Chủ, đối với học viện này, là một tổn thất rất lớn.
Trầm Duyên đại sư lập tức trầm giọng nói:
- Lập tức tan học, mọi người đều tự tu hành!
Dứt lời, thân ảnh Trầm Duyên chợt lóe, biến mất không thấy.
Mục Vân giờ phút này mỉm cười, mang theo Diệu Tiên Ngữ, rời khỏi lớp học.
- Đứng lại.
Chỉ là vừa mới đi tới bên ngoài lớp học, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Huyền Phong Tử giờ phút này xuất hiện trước người Mục Vân, ngăn cản Mục Vân.
- Có việc gì?
Mục Vân liếc Huyền Phong Tử một cái, thản nhiên nói.
- Ngươi chắc chắn biết biện pháp, phải không?
- Ta không biết!
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta chỉ nhìn ra vấn đề của đan dược này, giải pháp, cũng không phải ta nên nghĩ!
- Ngươi nhất định có biện pháp.
Huyền Phong Tử giờ phút này có chút khó có thể tiếp nhận.
Hắn có tiền đồ tốt, hiện tại lại muốn dừng lại ở nơi này.
Đây quả thực còn khó chịu hơn giết hắn.
Huyền Phong Tử kích động, trực tiếp nắm chặt cánh tay Mục Vân.
- Buông tay.
Mục Vân giờ phút này, lông mày nhíu lại.
Vẻ mặt Huyền Phong Tử ngẩn ra.
Mục Vân bất quá chỉ là tam phách Thần Hoàng cảnh giới, mà hắn chính là thất phách Thần Hoàng cảnh giới, giờ khắc này, đúng là có thể áp chế Mục Vân.
Thế nhưng, đắc tội chết Mục Vân, chỉ sợ một chút hy vọng duy nhất của mình, cũng sẽ triệt để tan vỡ.
Bàn tay nhẹ nhàng buông ra, giữa hai hàng lông mày Huyền Phong Tử, một tia bất đắc dĩ lộ ra.
- Cút đi.
Mà giờ phút này, phía sau ba người, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên.
Âm thanh kia mang theo tức giận, làm cho người ta có chút phiền não.
Mục Vân quay người nhìn lại, không khỏi cười.
- Ta nói là ai.
Nhìn người nọ, Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Thì ra là một trong thất vương hoàng, Lộ Hành Thiên tiếng tăm lừng lẫy.
- Chó tốt không chắn đường, chắn đường không phải là chó tốt, ta đề nghị ngươi, vẫn cút đi là tốt hất!
Lộ Hành Thiên nhìn thấy Mục Vân, lạnh lùng nói.
- Con đường lớn như vậy, cho dù là một con lợn, lăn ngang qua cũng đủ rồi!
Mục Vân cười nói:
- Ngươi' nói đúng không?
- Ngươi muốn chết!
Lộ Hành Thiên quát:
- Tuy rằng trong học viện, rõ ràng cấm không thể chém giết, nhưng ta làm ngươi thiếu tay thiếu chân, học viện cũng sẽ không giết ta, nhiều lắm là trừng phạt.
- Ồ? Thế à!
Mục Vân cười cười.
- Huyền Phong Tử.
- Ừ?
Nghe Mục Vân hô to tên của mình, Huyền Phong Tử lập tức sắc mặt vui vẻ.
- Không phải ngươi là thất vương hoàng thứ sáu sao? Thực lực mạnh hơn hắn đúng không?
Mục Vân cười nói:
- Chuyện ngươi vừa rồi nói, ta có chút biện pháp, bất quá hiệu quả không hiệu quả, còn không quá xác định, ngươi nếu có thể giúp ta dỡ một cánh tay của hắn, ta có thể giúp ngươi một phen!
Bỏ một cánh tay?
- Thế nào? Không dám sao?
Mục Vân phất phất tay nói:
- Không dám coi như xong, cơ hội, ta chỉ cho ngươi một lần!
- Chậm đã.
Huyền Phong Tử giờ phút này sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát:
- Ta làm!
Dứt lời, bàn tay vung lên, Huyền Phong Tử nhất thời đánh về phía Lộ Hành Thiên.
- Huyền Phong Tử, ngươi làm gì?
Lộ Hành Thiên biến sắc, hừ nói:
- Đây là chuyện giữa ta và Mục Vân, ngươi nhúng tay làm cái gì?
- Nói nhảm ít thôi, hôm nay, mượn cánh tay ngươi dùng rồi.
Huyền Phong Tử hừ một tiếng, trực tiếp xông ra ngoài.
- Hừ, đừng tưởng rằng ngươi ở bên ngoài bài danh cao hơn ta một bậc, liền thật sự có thể đánh bại ta.
Lộ Hành Thiên mặc dù không biết Mục Vân dùng điều kiện gì, khiến cho Huyền Phong Tử ra tay với mình, nhưng hắn biết, hiện tại nhận thức, muốn đối phó Mục Vân, tìm lại thể diện, càng khó hơn.
Trảm.
Một bước bước ra, quanh người Lộ Hành Thiên, từng đạo quyền ấn xuất hiện, ngưng tụ ra một con đường.
Cả người hắn giẫm lên trên đại đạo, không ngừng sử dụng những chưởng ấn kia, giết về phía Huyền Phong Tử.
- Huyền Minh thần chưởng.
Một chưởng vung ra, quanh người Huyền Phong Tử một cỗ khí tức lạnh như băng, phô thiên cái địa mà đến.
Hai đạo thân ảnh nhất thời bay lên giữa không trung, bắt đầu giao thủ.
- Huyền Phong Tử sao lại đánh nhau với Lộ Hành Thiên?
- Không biết.
- Hai tên này đều một trong thất vương hoàng, tuyệt đối là một trong những người năm năm sau tham gia Đăng Thiên Lộ của cửu viện.
- Dù sao cũng có náo nhiệt xem, vậy thì xem.
Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.
Náo nhiệt, ai cũng thích xem, chứ đừng nói hai đại thiên chi kiêu tử lừng lẫy trong Chân Vũ học viện.
Ầm...
Trên bầu trời, hai người giao thủ, nhất thời ầm ầm vang lên.
Hai đạo thân ảnh, giờ phút này qua lại, căn bản không phân cao thấp.
Mục Vân nhìn thấy một màn này, cười cười nói:
- Huyền Phong Tử, ngươi nếu còn muốn đến Thần Chủ, ta đề nghị ngươi tốc chiến tốc thắng, nếu không, đợi đến khi cao tầng học viện đến, ngươi cơ hội duy nhất này, cũng không có!
Nghe được lời này, sắc mặt Huyền Phong Tử trầm xuống.
- Hy vọng ngươi có thể đáng tin!
Dứt lời, bàn tay Huyền Phong Tử vung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận