Vô Thượng Thần Đế

Chương 3695: Hạo Thiên Đại Thánh

- Lợi hại như vậy? Người đó là ai?
Mục Vân một trận khiếp sợ.
- Người kia, chính là người sáng tạo Tam Nguyên giới, ta không thể nói ra tên của hắn, nếu không, ta sẽ bị vô cùng vô tận ách nan tra tấn, số mệnh của ta, cũng sẽ bị cướp sạch, khí tức của người kia, thật sự quá lợi hại, ta cho dù khôi phục về thực lực Cổ Thánh, ta cũng không dám nhắc tới tên của hắn.
Yến Nam Phi lộ ra thần sắc kính sợ.
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người Yến Nam Phi nói, là Tai Nạn Thiên Tôn.
Tê Hà tiên tử này, nguyên lai là thê tử của Thiên Tôn, Tai Nạn Thiên Tôn cướp đoạt vô số thiên địa linh mạch tới, toàn bộ trồng ở Tê Hà Bảo Sơn, bảo sơn này linh khí, có thể tưởng tượng được.
- Tê Hà Bảo Sơn, một vạn năm mở ra một lần, mỗi một lần mở ra, đều sẽ dẫn tới vô số cao thủ cướp đoạt, thậm chí còn có cao thủ ngoại giới, cũng muốn chia một chén canh.
Yến Nam Phi nói:
- Tê Hà Bảo Sơn thiên địa linh mạch đông đảo, cũng nuôi dưỡng ra vô số thiên tài địa bảo, chỉ cần có thể vào núi chạy một chuyến, tuyệt đối một bay lên trời.
- Một vạn năm mở ra một lần? Ta e là sẽ không gặp được may mắn như vậy.
Mục Vân thở dài một tiếng, xem ra muốn tìm Kim Thiên Hoa ở Tê Hà Bảo Sơn, không có gì trông cậy vào.
Yến Nam phi nói:
- Tê Hà Bảo Sơn cách lần sau mở ra, còn có hơn ba ngàn năm thời gian, trước mắt là trạng thái phong bế, nhưng ngươi chỉ cần vượt qua ba cửa ải, có thể tiến vào Bảo Sơn tu luyện.
- Vượt ải?
- Đúng vậy, nếu ngươi vội vã đi Tê Hà Bảo Sơn, không muốn chờ đợi, có thể trực tiếp lựa chọn xông quan, chỉ cần ngươi vượt qua ba cửa ải, tùy thời đều có thể đi vào.
Yến Nam Phi nói.
- Tốt như vậy?
Trong lòng Mục Vân vui vẻ, nếu như không cần chờ đợi, vậy tự nhiên là tốt.
Yến Nam Phi nói:
- Đừng cao hứng sớm như vậy, ba cửa ải này, phi thường gian nan, hàng năm đều có vô số cao thủ, xông quan thất bại, ngã xuống chết, cho nên người bình thường, tình nguyện chờ một vạn năm, cũng không nguyện ý liều chết xông quan, bởi vì thật sự quá nguy hiểm.
Mục Vân nói.
- Ba cửa ải này là cái gì?
Hắn rất muốn biết, ba cửa ải này, rốt cuộc khó khăn đến mức nào.
Yến Nam Phi nói:
- Ba cửa ải này, tùy thời biến động, ta cũng nói không chừng là cái gì, nhưng ngươi không đến Đại Thánh cảnh giới, đi xông quan quá nguy hiểm, ta khuyên ngươi không nên đi, nếu không, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, hắn muốn luyện chế Thiên Tâm Cực Đạo Đan, chỉ thiếu Kim Thiên Hoa một loại dược liệu, mà loại dược liệu này, chỉ có Tê Hà Bảo Sơn sản xuất, vô luận như thế nào, hắn đều phải đi xem một chút.
Bởi vì, Thiên Tâm Cực Đạo Đan là đan dược thượng thừa bồi dưỡng hạt giống đạo tâm, nếu mà có thể luyện chế ra Thiên Tâm Cực Đạo Đan, hắn có thể tiết kiệm rất nhiều khổ công.
Thực lực của Mục Vân đã đạt tới Thánh Nhân cực vị cảnh, mà muốn trùng kích cảnh giới Đại Thánh, bước đầu tiên chính là bồi dưỡng hạt giống đạo tâm.
- Ta muốn đi xem một chút.
Mục Vân rất muốn đi xem, Tê Hà Bảo Sơn này rốt cuộc là địa phương nào.
- Tê Hà Bảo Sơn nhất định phải đi, ta cũng muốn tu luyện ở nơi đó, khôi phục nguyên khí, nhưng không phải hiện tại. Thực lực ngươi hiện tại quá yếu, không có thực lực Đại Thánh, đi Tê Hà Bảo Sơn chỉ là chịu chết mà thôi.
Yến Nam Phi lắc đầu, cũng không tán thành cách làm của Mục Vân.
- Đi xem một chút cũng không sao.
Mục Vân quyết định.
- Hắc, nếu ngươi không sợ chết, ta sẽ dẫn ngươi đi một chuyến, đừng hối hận!
Yến Nam Phi cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp mang theo Mục Vân rời khỏi Ngọc Thiểm Trai, bay về Tê Hà Bảo Sơn.
Hắn lấy ra Nhân Nguyên bút, ở trong hư không vẽ một chữ ‘Tật’, tốc độ của hắn và Mục Vân, nhất thời trở nên nhanh như sao băng, cực nhanh.
Vài ngày sau, Mục Vân cùng Yến Nam Phi đi tới biên cương phía bắc Tam Nguyên giới, đây là một mảnh hoang vắng không có người ở, cỏ cây thưa thớt, ít người qua lại.
Mục Vân liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy thiên địa mênh mông, một mảnh hoang vắng, mà ở cuối địa giới hoang vắng này, sừng sững một ngọn núi khổng lồ, cả tòa sơn nhạc, bao phủ trong một tầng sương mù màu vàng, linh khí nồng đậm, đang chậm rãi tràn ngập ra.
- Đó chính là Tê Hà Bảo Sơn sao?
Mục Vân híp mắt, nhìn ngọn núi kia.
Yến Nam Phi đang định nói chuyện, trong lúc bất chợt thần sắc hắn cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn, mồ hôi lạnh toát ra, cả người như bị sét đánh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Yến tiền bối, làm sao vậy?
Mục Vân ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
Nhưng rất nhanh tiếp theo, thiên địa chấn động, tiếng sấm cuồn cuộn, một thân ảnh cường hoành, từ xa bay vút mà đến.
Thân ảnh này, bàng bạc như thế, bá đạo như thế, hắn lướt qua, thiên địa càn khôn đều chấn động, giống như chư thiên vạn giới, đều phải thần phục dưới khí tức của hắn.
Đôi mắt của hắn, giống như mặt trời, lúc khai trương, mặt trời chiếu lên, bầu trời lúc sáng lúc tối, điện quang cùng hỏa quang ở trong tầng mây lóe lên, hắn vừa bước một bước, trực tiếp vượt qua ngàn dặm, trong nháy mắt giết đến trước mặt Mục Vân cùng Yến Nam Phi.
- Sư phụ, đã lâu không gặp.
Khóe miệng người này mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt một mảnh kiêu căng, giống như như mèo vườn chuột đối đãi Yến Nam Phi.
Cả người Yến Nam Phi phát run, sắc mặt xám trắng, một câu cũng nói không nên lời.
Mục Vân sợ ngây người, người này tên là Yến Nam Phi làm sư phụ, chẳng lẽ hắn chính là Hạo Thiên Đại Thánh?
- Nghịch đồ! Ngươi còn có mặt mũi đến gặp ta!
Yến Nam Phi cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, chỉ vào người nọ mắng to.
Người nọ cười nói:
- Sư phụ, năm đó ta nễ tình thầy trò, không có giết ngươi, không nghĩ tới ngươi hôm nay lại muốn gây họa cho ta, xin lỗi, ta không thể để ngươi sống sót.
- Ngươi chính là Hạo Thiên Đại Thánh?
Sắc mặt Mục Vân đột biến, khí tức của người này, cường hoành đến mức nghịch thiên, dĩ nhiên là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh, thánh đạo nguyên khí trên người, bàng bạc mênh mông, rung động trời đất, chấn cổ bộc kim, trong hô hấp thiên địa chấn động, giơ tay trong sơn hà lật đổ.
Loại cường giả này đã vượt xa tưởng tượng của Mục Vân.
- Không sai.
Hạo Thiên Đại Thánh gật gật đầu, nói:
- Ta vốn định nuôi ngươi mập lại giết, ít nhất phải đợi đến sau khi Tề Thiên Chứng Đạo, trên người có đạo vị số mệnh, ta lại đi giết ngươi là tốt nhất, nhưng xin lỗi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Anh mắt Hạo Thiên Đại Thánh đầy lạnh nhạt, giống như xem Mục Vân là một con kiến hôi, hắn muốn giết liền giết, không cần hao phí khí lực gì.
- Mục Vân tiểu hữu, xin lỗi, là ta hại ngươi.
Yến Nam Phi vẻ mặt thống khổ. Hạo Thiên Đại Thánh mỉm cười nói:
- Sư phụ, ngươi vẫn là quá nóng vội, ngươi ra tay đối phó Thái Man Tử một khắc kia, khí tức đã bại lộ, ngươi cho rằng có thể giấu được ta sao? Bây giờ muốn che giấu nữa, đã không còn khả năng, tình thầy trò nhiều năm, ngươi tự sát đi, ta sẽ hảo hảo hậu táng ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận