Vô Thượng Thần Đế

Chương 1767: Lại là nơi có Kim Tiên Lệnh?

Những đồ quyển kia khắc hoạ một đám người, vây quanh ở bên cạnh một đống lửa trại, trong tay mỗi người nắm lấy một lệnh bài, tình cảnh cơ hồ giống nhau như đúc với Mục Vân nhìn thấy trước đó.
Nhưng khác biệt duy nhất là lần này, trong những người này có hai người lại không có giao ra lệnh bài trong tay.
- Lệnh bài này, chẳng lẽ là... Kim Tiên Lệnh?
Tần Thiên Vũ suy đoán.
- Vô cùng có khả năng.
Lạc Thủy Yên nhìn bức tranh, nói:
- Ngươi nhìn, bên trong đồ quyển này có hai người cũng không có giao ra lệnh bài, hai người này kết bạn tiến vào trong rừng rậm, mà một người trong đó, chính là tiến vào... Nơi này.
- Một người khác, lại chẳng biết đi đâu, vậy nói rõ, nơi này vô cùng có khả năng tồn tại một khối Kim Tiên Lệnh.
Lạc Thủy Yên kinh ngạc nói.
- Tìm!
Tần Thiên Vũ hạ lệnh.
- Hà Diệu, La Huy, hai người các ngươi dẫn đầu mười người, canh giữ ở phía dưới, ghi nhớ, ẩn tàng tốt chính mình, một khi có người tới gần, cho ta biết!
- Những người còn lại theo ta lên đi điều tra một phen.
Tần Thiên Vũ hạ lệnh.
- Vâng!
Mười người lưu lại, còn thừa ước chừng bốn mươi mấy người đi theo Tần Thiên Vũ lên thang lầu, đến tầng thứ hai.
- Hà Diệu, ngươi có phát hiện hay không, cái mông Lạc Thủy Yên càng ngày càng gợi cảm rồi?
Một người trong hai tên đệ tử lưu lại mở lời.
- Xuỵt... Ngươi không muốn sống.
Hà Diệu thấp giọng nói:
- Hiện tại ai không biết, Tần sư huynh và Lạc Thủy Yên hai người hàng đêm sênh ca, một ngày không dưới mười lần tám lần à.
- Ai, cũng không chê phiền sao?
- Cái rắm!
Hà Diệu lần nữa nói:
- Lạc Thủy Yên có rất nhiều chiêu trò, mà đủ loại, Tần sư huynh lần trước còn nói qua, hắn và Lạc Thủy Yên đến cả một phần mười chiêu trò cũng không có chơi xong, chơi chán? Ta xem chừng mười năm tám năm đi.
Nghe được lời của Hà Diệu, mấy người còn lại cũng xông tới.
Nhìn thấy những người khác vây quanh, Hà Diệu càng nói càng hăng hái, thậm chí mấy người tại chỗ dần dần đều có phản ứng.
- Hừ, thật muốn đè Lạc Thủy Yên ở dưới người, hảo hảo yêu thương yêu thương.
La Huy nhịn không được lắc lư thân thể, mắng to một tiếng.
- Đừng nằm mơ, ta có thể nói cho các ngươi biết.
Hà Diệu ho khan một cái, xoay người, hai tay chắp ra sau, một bộ dáng vẻ cao thâm khó lường, đối mặt vách tường, nói:
- Nghe nói Lạc Thủy Yên trời sinh mị cốt, mỗi lần cùng một chỗ với Tần sư huynh, cơ hồ là như trên dưới Lạc Thủy Phong, từ chân núi, đến sơn phong, trong suối nước, dưới thác nước, nóc phòng, trên cây, đủ loại tư thế, toàn bộ đều dạo qua một lần... Chậc chậc, các ngươi ngẫm lại xem, Lạc Thủy Yên gặp bao nhiêu nam nhân, tư thế kia, còn không chơi mấy lần.
- Ta nói các ngươi, từng người không có tiếng, có phải là đều đang tưởng tượng rồi?
Hà Diệu nói hồi lâu, lại cảm giác phía sau không ai đáp lại, quay người.
Mà vừa quay người lại, một thân ảnh màu đen đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
Chín người lúc đầu nghe hắn đặc sắc diễn thuyết giờ phút này đã lặng yên không một tiếng động, biến thành chín bộ thi thể.
Hà Diệu vừa định quát to một tiếng, một thanh trường kiếm, thẳng đến hàm dưới.
Hắn không hoài nghi chút nào, hắn chỉ cần vừa mở miệng, kiếm kia tuyệt đối có thể lấy mệnh hắn trước khi hắn kịp phát ra bất kỳ tiếng la gì.
Bởi vì người trước mắt, không phải ai khác người, chính là Mục Vân.
- Giảng được rất đặc sắc, không tệ, đáng tiếc, chỉ có ta một người đang nghe.
Mục Vân nhếch miệng lên, khẽ mỉm cười nói.
- Mục... Mục sư huynh.
Hà Diệu cố nặn ra vẻ tươi cười.
Nhưng nụ cười kia nhìn qua khó coi hơn khóc.
Hắn dù sao cũng là lục phẩm Địa Tiên, mà Mục Vân là thất phẩm Địa Tiên, chỗ nào có thể phản kháng.
Không đúng!
Giờ phút này nhìn thấy khí tức của Mục Vân, tựa hồ không còn là cảnh giới thất phẩm Địa Tiên.
Bát phẩm.
Mục Vân đến cảnh giới bát phẩm Địa Tiên.
Ùng ục nuốt nước miếng một cái, Hà Diệu mở lời:
- Mục sư huynh, Tần sư huynh mang theo Lạc sư tỷ cùng Thiên sư tỷ tiến vào tầng thứ hai, lưu lại chúng ta trông coi nơi đây, ta cái gì cũng không biết?
- Ồ? Thiên Hân Nhi hiện tại như thế nào?
- Còn không ngại, chỉ là, Tần sư huynh và Lạc sư tỷ, chuẩn bị dự định... Ba người cùng một chỗ... Cái kia...
Nghe đến lời này, Mục Vân hừ một tiếng.
- Mục sư huynh tha mạng.
- Tha mạng?
Trường kiếm Mục Vân chỉ thẳng vào người Hà Diệu, trầm giọng nói:
- Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm lâu, nhận là ân huệ của Lâu chủ Thiên Quân Vũ, không phải Tần Thiên Vũ, Thiên Hân Nhi là nữ nhi của Lâu chủ, ngươi bây giờ lại liếm láp mặt đi theo Tần Thiên Vũ, nhìn Thiên Hân Nhi bị bắt, thờ ơ, còn để ta tha mạng cho ngươi?
Vừa dứt lời, Mục Vân căn bản lười nhác nghe Hà Diệu giải thích, một kiếm lấy tính mệnh hắn.
Trên mặt đất, máu tươi chảy đầy.
Mục Vân nhìn lại vết máu trên mặt đất, thở ra một hơi.
Xem ra tình cảnh Thiên Hân Nhi không được tốt cho lắm.
Nhất định phải nhanh, nghĩ biện pháp cứu Thiên Hân Nhi ta, thực sự không có cách, chỉ có thể cứng rắn giết tới.
Cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, thêm các loại thủ đoạn, đối mặt Tần Thiên Vũ cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, hắn chưa hẳn không có biện pháp thủ thắng.
Mục Vân nhìn đám thi thể, một tay vung lên, thiên hỏa tràn ngập, bên trên mặt đất trong chớp mắt chỉ còn tro bụi, gió nhẹ lướt qua, bay tứ tán...
- Ừm?
Mục Vân nhấc chân muốn đi đến tầng thứ hai, nhìn vách tường trong tầng thứ nhất, khẽ giật mình.
Bức tranh.
Lại là đám người ngồi vây xung quanh lửa trại, nhưng lần này lại có hai người rút tay về khi xuất ra lệnh bài.
Mục Vân đương nhiên biết, hai người này thu tay lại có hàm nghĩa gì.
Đó là bởi vì hai người trộm đi Kim Tiên Lệnh.
Hai khối Kim Tiên Lệnh.
Trong lòng Mục Vân xiết chặt.
Rất rõ ràng, một người trong đó đi vào bên trong phòng này, mà đổi thành một người lại đi về phía một phương hướng khác.
Đó chính là nói rõ, bên trong lầu các này, có một Kim Tiên Lệnh tồn tại.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân đi về phía tầng thứ hai.
Không ngoài sở liệu, tầng thứ hai cũng không có người tồn tại, cũng không có gì tồn tại.
Mà khi Mục Vân lần nữa dọc theo thang gác đi về phía tầng thứ ba, lại là phát hiện, từng tiếng đánh nhau lúc này vang lên, mùi máu tươi tràn ngập.
Mục Vân thò đầu ra lại phát hiện, tầng thứ ba nghiễm nhiên đã biến thành một chiến trường.
Mà phía trên chiến trường lại xuất hiện từng người gỗ toàn thân mọc ra chạc cây quái dị.
Nói là người gỗ cũng không đúng.
Những mộc nhân kia sinh trưởng chạc cây quái dị, thân thể linh hoạt, mà trong tay nắm lấy đầu gỗ chẻ thành các loại binh khí, chiến đấu càng là hổ hổ sinh uy.
Nhìn đến đây, Mục Vân lại cũng không có phát hiện Tần Thiên Vũ và Lạc Thủy Yên, chỉ có mười mấy người ở đây giao thủ cùng những mộc nhân kia.
Mục Vân không nói hai lời, giết ra, một kiếm chém vào trên người một mộc nhân, thân thể mộc nhân một phân thành hai, thế nhưng dần dần khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận