Vô Thượng Thần Đế

Chương 3460: Hư Thánh Hiện Thân (2)

Thánh Nhân chân chính, là nhân loại được thiên địa tán thành, thiên địa này, chính là thiên địa vạn giới, mà không phải thiên địa ngày xưa hắn ở những tiểu thế giới, đại thế giới.
Một bước Thánh Nhân này, không phải tự mình tu hành, khổ sở tôi luyện là có thể đến, mà cần thiên địa tán thành.
Được thiên địa tán thành, mới có thể trở thành thánh vị.
Thiên địa chí thánh, không có thiên địa, không thành thánh.
Hai thân ảnh kia, cho dù kiếp trước, Mục Vân cũng chưa từng nghe qua.
- Thần nhi. Thanh Không Sơn...
Một bà lão trong đó, hiện tại thần thái bi thương, đau không muốn sống, nước mắt chảy xuống.
- Ngươi dám giết con ta, muốn chết!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ, vang lên.
Trong nháy mắt này, mặt đất dập dờn.
Tiếng kêu cuồng bạo, một sóng hơn một sóng.
- Dương Tử Quỳnh ta, hôm nay tất sát ngươi để tế con ta, tế điện Thanh Không Sơn.
- Tiểu tử Mục Tộc, cuồng vọng như thế, muốn chết, thành toàn ngươi.
Lão giả kia, râu tóc bạc trắng, một thân hắc bào, kiêu ngạo cuồng bạo, giận dữ quát:
- Thật sự là Dương tộc ta không có người sao?
- Dương Tử Quỳnh.
Mục Vân đăm chiêu.
Người này chính là thê tử của tộc trưởng Dương Tộc đời trước Dương Khai Thái, bản thân cũng là hạng người thực lực kinh tài tuyệt diễm, nhưng nghe nói, ba vạn năm trước đã tọa hóa.
Có vẻ như đó không phải.
Mọi người thần giới, tuổi thọ cũng không phải vô hạn.
Tổ Thần đứng đầu, nhiều nhất là mười vạn năm phong đỉnh.
Thần giới mười vạn năm, có thể nói là mấy trăm vạn năm ở tiên giới, tiểu thế giới.
Mục Vân tiến vào thần giới vượt qua ngàn năm, mà hạ giới, chỉ sợ đã trôi qua mấy chục vạn năm, cố nhân ngày xưa, chỉ sợ sớm đã không còn.
Nhưng nếu có thể đạt tới cảnh giới Hư Thánh, chỉ sợ thọ nguyên sẽ gia tăng lần nữa.
Xem ra, mười đại cổ tộc, đều không phải dầu hết đèn tắt.
Mục Vân nhìn về phía lão giả kia, cười nhạt nói:
- Nghĩ ra, ngươi chính là tộc trưởng Dương tộc trước đây Dương Khai Thái?
- Đúng là lão phu.
Dương Khai Thái mở ra hai mắt, khí thế bàng bạc, không còn sót lại chút nào.
Trong nháy mắt này, mọi người hoàn toàn sáng suốt.
Hai vị lão tổ Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh vẫn chưa chết.
- Lão tổ!
Dương Song Thành kia nhất thời nước mắt tung hoành, tức giận mắng:
- Người này quá cuồng vọng, lão tổ, cứu vớt Dương tộc ta trong lúc nguy nan.
- Gia gia, báo thù cho phụ thân ta!
Dương Vũ hiện tại hai mắt rưng rưng.
Trong nháy mắt này, mọi người Dương tộc, tức giận không thôi.
- Các ngươi dẫn tộc nhân rút khỏi bí giới, bốn người này, hôm nay tất phải chết không thể nghi ngờ, cho dù Mục Thanh Vũ đến, ta cũng muốn hắn đền mạng!
Dương Khai Thái chỉ tay vào Mục Vân, trầm giọng quát.
Bá bá bá......
Mấy thân ảnh nhất thời tới gần hai vị lão tổ Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh.
Trong nháy mắt này, ánh mắt mọi người nhìn bốn người, sát khí hiện lên.
Mục Vân hiện tại, tiến lên.
- Ừ?
Nhìn Tần Mộng Dao giữ chặt mình, Mục Vân xoay người, nói:
- Không sao đâu.
- Không!
Tần Mộng Dao lại kiên định nói:
- Thiên phú thôn phệ huyết mạch của chàng, dị thường cường đại, vừa rồi chém giết Dương Thần Phong, cùng với thân ngoại hóa thân, chỉ cần thôn phệ, đạt tới Tổ Thần nhất lưu, không thành vấn đề.
- Một khi đã như vậy, ta chống cự bọn họ nhất thời nửa khắc, chàng nhanh chóng tiêu hóa.
Nghe được lời này, Mục Vân cười khổ nói:
- Những tên kia, chỉ riêng Nguyệt Tâm cùng Thanh Ngọc hai người, chỉ sợ cũng khó có thể chống cự.
- Chàng không khỏi quá coi thường Thủy Linh tộc nhất tộc ta.
Minh Nguyệt tâm cười nói:
- Ta chính là tồn tại ngày xưa được phong làm Thủy Thần, hiện tại tuy không bằng trước kia, nhưng thực lực vẫn có.
- Cảm ơn nàng!
Mục Vân nghiêm túc nói.
- Đối với ta còn khách khí như vậy sao?
Trong mắt Minh Nguyệt Tâm, hiện lên một tia u oán, thoáng chốc, đẹp như phương hoa.
- Cũng đúng, đây cũng là thời điểm bồi thường chi khi xưa nàng cường ngạnh đè ta.
Mục Vân vừa nói lời này, Bích Thanh Ngọc cùng Tần Mộng Dao đều sửng sốt.
Ba vương ngạnh thương cung?
Thật hay giả?
- Khụ khụ...
Khụ khụ, Mục Vân nhìn về phía trước, nói:
- Hiện tại, cũng không phải lúc thảo luận những chuyện này, ta cần đại khái một nén hương thời gian.
- Tốt!
Tần Mộng Dao dứt lời, hiện tại giết ra.
Minh Nguyệt Tâm cùng Bích Thanh Ngọc hai người, một trái một phải, đứng ở bên cạnh Mục Vân.
- Chúng ta chỉ cần phòng ngừa những người khác đánh lén là được.
- Ừm.
Hai nàng hiện tại thần thái nghiêm túc.
- Ừ?
Nhìn thấy Tần Mộng Dao xuất hiện, Dương Khai Thái và Dương Tử Quỳnh hai vị Hư Thánh, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
- Khí tức Tổ Thần đỉnh cấp, sắp chạm vào thiên địa chí thánh?
Dương Khai Thái sợ hãi nói:
- Hảo hảo hảo, xem ra mấy vạn năm không ra, thần giới thật sự là hậu sinh khả úy.
- Đáng tiếc, đây cũng không phải tư cách kiêu ngạo của các ngươi.
- Ta cũng không phải muốn giết các ngươi, chỉ là. Ngăn cản một nén nhang thời gian là được rồi.
Tần Mộng Dao tiến lên, cả người hiện tại lan tràn ra sát khí.
Trong nháy mắt này, băng hoàng thần phách, bất ngờ xuất hiện.
Sau lưng, uy năng thần thú vẫn chưa hoàn toàn bày ra, trong nháy mắt này, phóng thích ra.
Hư ảnh băng hoàng thần phách khổng lồ mấy vạn thước, trong nháy mắt phóng thích ra.
Một hư ảnh cuồng bạo đến cực hạn, hiện tại, ngưng tụ thành khí tức lạnh nhất thế gian.
- Ừ?
Mà trong nháy mắt này, cách nhân giới cách xa ức vạn dặm giữa núi rừng, một thân ảnh, mặc áo bào màu lam băng, đầu đội vương miện, hai tròng mắt mang theo ánh sáng màu lam, hai má kiên nghị, dung nhan tuấn tú, hiện tại, đột nhiên mở hai mắt ra.
- Phu quân? Có chuyện gì vậy?
Bên cạnh, một nữ tử mặc quần lam, dáng người đầy đặn, mở hai mắt ra, kinh ngạc nói.
- Oánh Bảo, ta. Cảm nhận được hơi thở của nữ nhi.
Thần thái nam tử trung niên hiện tại xuất hiện một tia gợn sóng, ngón tay khẽ run rẩy.
- Cái gì?
Nữ tử kia hiện tại, trong mắt thoáng kinh ngạc, trong nháy mắt ngưng tụ, một tay nắm lấy cánh tay nam nhân trước người, nói:
- Lam nhi, Lam nhi hiện tại đang ở nơi nào?
- Một cỗ khí tức kia, quen thuộc lại xa lạ, tựa hồ xuất hiện từ nhân giới.
Nam tử hiện tại hùng hậu nói.
- Nhân giới. Là chỗ của Nhân đế.
Thần thái Nữ TỬ hiện tại nhất thời ảm đạmxuống.
- Oánh Bảo, không cần lo lắng, ta nghĩ, nhân đế sẽ không dám lừa gạt chúng ta!
Nam tử lãnh ngạo nói:
- Băng Khiếu Trần ta thân là tộc trưởng Băng Hoàng nhất tộc, đế quốc của hắn cho dù mạnh hơn nữa, cũng bất quá kề vai cùng ta.
- Nếu hắn dám lừa gạt ta, ta nhất định liều lĩnh, tiến vào nhân giới, hắn cũng không phải đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao năm đó.
Nữ tử hiện tại gật gật đầu, vẻ mặt lại xuất hiện một tia nhớ nhung.
- Nếu không phải hồn tộc, Lam nhi sao có thể...
Trên mặt nữ tử, rơi xuống nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận