Vô Thượng Thần Đế

Chương 2051: Năm Khu

Tới gần một bên đại điện, ngón tay Mục Vân điểm một cái, vách tường cung điện xuất hiện một cửa hang.
Con mắt xuyên thấu qua cửa hang, Mục Vân phát hiện, bên trong tòa đại điện này quả nhiên có hai thân thể trắng bóng đang chơi trò cưỡi ngựa.
Toàn bộ đại điện nhìn mười phần sơ hở, âm thanh của hai người ở trong đại điện quả thực như là tiếng sấm nổ tung.
Cũng may vách tường đại điện đủ dày, nếu không, đoán chừng cách ba năm dặm cũng nghe được âm thanh.
Mà giờ khắc này bên trong đại điện, ở trung ương có một bích hoạ, vẽ đồ quyển lăng lăng loạn loạn.
Mục Vân đảo qua một ánh mắt, rơi vào hai trắng bóng. Thân thể.
Đột nhiên, trong đầu Mục Vân càn quét qua hình ảnh trên tường, khẽ giật mình.
Tựa hồ... Không đúng chỗ nào.
Ánh mắt Mục Vân không bỏ được di chuyển từ hai người đến bích hoạ, lần nữa nhìn bích hoạ, hắn phát hiện bích hoạ cũng không phải lộn xộn.
Bích hoạ điêu khắc lần lượt từng thân ảnh, giữa lẫn nhau, liên tiếp, hoàn toàn không có trật tự, nhưng xem một cái, mỗi một cái nhìn đều mười phần rõ ràng.
Đang diễn biến chiêu thức gì.
Mục Vân khẽ giật mình.
Nhất định phải đi nhìn.
Chỉ là hai người bên trong đại điện còn đang tiếp tục làm chuyện tốt, Mục Vân cũng không tiện đi quấy rầy, chỉ muốn nhìn bích hoạ đến cùng có nội dung gì.
Cuối cùng, Mục Vân còn rất phúc hậu quyết định, không đánh gãy hai người, thành thành thật thật ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi, thuận tiện quan sát một chút...
Phanh...
Nhưng ngay tại giờ phút này, đại môn cung điện lại là bỗng nhiên bị đập ra.
- Lộ sư huynh!.
Một thân ảnh dậm chân mà tới.
Mục Vân cũng không lạ lẫm thân ảnh kia, chính là Thần Song mới vừa rồi nhìn thấy.
Gia hỏa này thế nào xuất hiện ở đây?.
Mục Vân cẩn thận.
- Thần Song, hỗn tiểu tử ngươi lần sau đến còn không gõ cửa, bẩm báo một tiếng, ta bóp nát huynh đệ của ngươi.
Nam tử kia không ngừng lao vụt, nhìn người tới, la mắng.
Nhưng cho dù mấy người, nam tử kia vẫn y không có dừng lại động tác.
- Nói, chuyện gì?.
- Lộ sư huynh...
Thần Song đành phải cười khổ nói:.
- Bách Thanh Phong đã chết!.
- Cái gì?.
Nghe đến lời này, động tác Lộ sư huynh rõ ràng trì trệ.
- Ngươi chờ một chút.
Một lát sau, Lộ sư huynh phất phất tay, bắt đầu mãnh liệt bắn vọt, một tiếng thở phào, hai thân ảnh xụi lơ cùng một chỗ.
Cuối cùng, Lộ sư huynh bò người lên, nhìn nữ đệ tử trước người, nói:.
- Không tệ không tệ, ta rất hài lòng.
Mà giờ khắc này Mục Vân mới phát hiện, nữ tử kia vẫn còn đỏ mặt, chưa hết choáng, cả người lại xụi lơ như bùn nhão, hiển nhiên đã bị hút hết sức lực.
Răng rắc một tiếng đột nhiên vang lên.
Lộ sư huynh ăn mặc chỉnh tề, một tay trực tiếp cắt đứt cổ nữ tử kia.
Thần Song đứng ở một bên giống như sớm đã quen một màn này, không nói một lời.
- Bách Thanh Phong thật sự thích gây sự.
Lộ Viễn la mắng:.
- Đây là chọc tới ai rồi?.
- Một tên đệ tử Cửu Tiên các! Ta không biết tên.
- Cái gì? Dệ tử ngũ phẩm Chân Tiên của Cửu Tiên các chẳng nhiều một ít, ngươi thế nào không biết tên?.
Lộ Viễn hét lên:.
- Xem ra tiểu tử này bị người âm.
- Hẳn là thế, người chém giết Bách Thanh Phong bất quá mới đến cảnh giới nhị phẩm Chân Tiên.
- Nhị phẩm Chân Tiên?.
Nghe đến lời này, ánh mắt Lộ Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Xú tiểu tử này chỉ toàn tìm việc cho ta, sớm biết thế, không nên mang theo hắn, phụ trách vùng này.
Lộ Viễn đi la mắng:.
- Bách Thanh Tùng biết chưa?.
- Còn không biết!.
- Vậy ngươi còn không đi nói cho hắn?.
Lộ Viễn mắng:.
- Hỗn tiểu tử này chỉ biết gây phiền toái cho ta, đoán chừng Bách Thanh Tùng lần này lại muốn buồn bực đến nhảy tường.
- Vậy chúng ta...
- Nên làm chuyện của mình, làm chuyện của mình.
Lộ Viễn đi chậm rãi nói:.
- Lần này, tam thập tam phong đều có đệ tử xuất động, mọi người dựa theo rút thăm quyết định phụ trách khu vực, phong ba mươi ba chúng ta và phong ba mươi hai các ngươi còn có phong hai mươi chín, phong ba mươi, phong ba mươi mốt phụ trách năm khu vực của thổ khu, thật sự không may.
Dệ tử tam thập tam phong đều xuất động?.
Năn khu vực?.
Thổ khu?.
Đây là ý gì?.
Nghe chân tường Mục Vân lại là một mặt mộng bức.
Lần này không phải nói Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn phái những đệ tử bị đào thải bên trong tôn môn tới nơi đây tiến hành tái tạo lại à?
- Năm phong phụ trách thổ khu, vốn đã tính trước chuyện, bất quá bên trong thổ khu là một khu cằn cỗi nhất giữa kim mộc thủy hỏa thổ năm khu bên trong thánh mộ, không vớt được thứ gì...
Thần Song cũng khổ sở nói.
- Cho nên, chỗ tốt đều bị những lão quỷ kia ôm hết.
Lộ Viễn mắng thầm:.
- Những lão quỷ kia, từng người tự tư đến đáng sợ, mà lần này thí luyện, là phong chủ phong thứ ba mươi ba, Kiếm Vô Song của ta tự mình đốc thúc, việc tốt nhất thế nào không ôm cho người mình không biết?.
Lộ Viễn càng nói càng tức.
- Lộ sư huynh xin bớt giận...
- Được rồi, nhanh đi nói cho Bách Thanh Tùng của phong ba mươi hai, đệ đệ của hắn chết rồi, ta lại đi tìm mấy nữ nhân phát tiết một chút, miễn cho tiểu tử kia tìm ta, phát cáu với ta, lão tử nhịn không được đè hắn xuống thông đ...
- Vâng!.
Nghe đến lời này, Thần Song chắp tay rời đi.
Không bao lâu, Lộ Viễn cũng rời khỏi nơi đây, bên trong đại điện khôi phục lại bình tĩnh.
Đáy lòng Mục Vân giờ khắc này lại nhấc lên từng đợt phỏng đoán kinh nghi bất định.
Lần này, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nói là cảnh giới phía dưới ngũ phẩm Chân Tiên tham gia để tái tạo lại, đi vào trong này tiến hành chém giết.
Nhưng bây giờ nhìn, đệ tử tam thập tam phong tựa hồ riêng phần mình được phân phối phạm vi cố định.
Thậm chí, thánh mộ bị chia làm năm đại khu vực.
Kim khu, mộc khu, thủy khu, hỏa khu, thổ khu ngũ đại khu vực.
Mà bên trong ngũ đại khu vực có từng đệ tử của một phong.
Thực lực những đệ tử này đến cùng như thế nào, hắn không biết, nhưng Lộ Viễn vừa mới rời đi kia tựa hồ là ngũ phẩm Chân Tiên.
Nói như vậy, thực lực Lộ Viễn không tầm thường.
Mục Vân cũng có chút cảm giác khó mà nắm lấy.
Bất quá có thể xác định, chỉ sợ những người này có âm mưu bí mật.
Nhìn thấy một nhóm đám người rời đi, Mục Vân từ điện ngoài tiến vào đại điện.
Giờ phút này, nữ tử bên trong tòa đại điện kia sớm đã chết, trần truồng lõa thể, dáng người cũng không tệ.
Đoán chừng là đệ tử tông môn nào đó bị Lộ sư huynh tai họa.
Thở dài một tiếng, Mục Vân vung tay lên, thiên hỏa tràn ngập, đốt cháy thi thể kia thành tro.
- Để ngươi ở đây chật vật như thế, không bằng để ngươi tan thành mây khói...
Làm xong hết thảy, ánh mắt Mục Vân dừng lại trên vách tường.
Một bức bích hoạ điêu khắc tại đại điện trung ương.
Giờ khắc này, Mục Vân từ chính diện nhìn lại, bích hoạ là một bộ thủy đồ đơn giản sơn, hoàn toàn khác biệt vừa rồi.
- Không có khả năng...
Mục Vân nhìn bích hoạ, càng thêm nghi hoặc, không phải như thế mới đúng.
Từ từ, Mục Vân cúi đầu phỏng đoán, rộng rãi sáng sủa.
Bước nhanh đi đến bên cạnh đại điện, thẳng đến bên tường, Mục Vân lần nữa nhìn bích hoạ, quả nhiên thay đổi.
Biến thành một người, đang thi triển một bộ kiếm pháp.
Thấy cảnh này, Mục Vân lấy ra U Ngữ Kiếm, bắt đầu thi triển ra từng kiếm chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận