Vô Thượng Thần Đế

Chương 1332: Biến hóa bất ngờ

- Luân Đạp Thiên, ngươi thì tính là cái gì?
Thanh niên đột nhiên xuất hiện nhìn Luân Đạp Thiên nói:
- Lúc nào làm gì, ngươi dám chỉ điểm ta rồi?
- Ngươi...
Nghe đến lời này, sắc mặt Luân Đạp Thiên đỏ lên.
Thế nhưng Ngọc Lãm Thiên xếp hạng thứ hai trong thập đại Tiểu Tôn Giả, hắn bất quá là xếp hạng thứ năm, giữa hai bên, chênh lệch quá nhiều.
Ba hạng đầu và bảy hạng sau, chênh lệch thực sự quá lớn quá lớn.
Vô Cực Lăng Thiên, Ngọc Lãm Thiên cùng Thánh Thi ba người đều là Sinh Tử cảnh thất trọng, nhưng ba người bọn họ, Thánh Thi là hạng chót, Ngọc Lãm Thiên so Thánh Thi, mạnh hơn không ít.
- Mục Vân, ngươi thân là Minh chủ Huyết Minh, tranh đoạt cùng chúng ta nơi này, rất không có mặt mũi?
Ngọc Lãm Thiên không để ý tới Luân Đạp Thiên, nhìn Mục Vân, trong mắt chợt lóe một tia ánh sáng mịt mờ.
- Mặt mũi?
Mục Vân cũng không nóng giận, ha ha cười nói:
- Cái gì là mặt mũi? Ta bản ý là muốn ở chỗ này tránh tai nạn, kém chút bị người vô duyên vô cớ giết, cái này gọi mặt mũi?
- Các ngươi không phải đều sợ ta tiến vào bên trong à? Hôm nay, ta hết lần này tới lần khác muốn đi vào trong đó, nhìn Tiểu Tôn Giả các đại tiểu thế giới ở nơi này làm gì?
- Rất xin lỗi, ta không thể để cho ngươi tiến vào.
Ngọc Lãm Thiên vừa dứt lời, đánh ra một quyền lao tới Mục Vân.
- Đại Ngọc Phần Thiên Quyền.
- Khổ Sát Minh Chưởng.
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, căn bản không e ngại, oanh quyền.
Phanh...
Trong khoảnh khắc vài trăm mét chưởng ấn va chạm vào quyền kình bàng bạc.
Hai thân ảnh, vừa chạm vào tức mở.
Mục Vân thu hồi bàn tay, lắc lắc cánh tay, hơi sững sờ.
Ngọc Lãm Thiên lại là kêu lên một tiếng đau đớn, rút lui mấy chục bước, bàn chân đạp lên trên một cái trụ đá phía sau đại điện, một cước đá nát cột đá.
- Các ngươi đang làm gì?
Một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Minh Nguyệt Tâm.
Nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, Mục Vân sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới, Minh Nguyệt Tâm thế mà này cũng sẽ xuất hiện ở đây.
- Minh Nguyệt Tâm, ta biết ngươi thích tiểu tử này, bất quá, nháo sự dạng này, chúng ta cũng không thể để hắn làm xằng làm bậy.
- Vậy ngươi có thể ngăn được hắn sao?
Minh Nguyệt Tâm nhìn Ngọc Lãm Thiên, nói:
- Ngươi nếu cảm giác có thể, vậy ngươi đi ngăn lại hắn.
- Ngươi...
- Ngọc Lãm Thiên, để hắn vào đi.
Ngay tại giờ phút này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tiếng kia như xuyên thấu tâm linh của người ta, trực tiếp tiến vào não hải, phóng tới bên trong chân hồn.
Vô Cực Lăng Thiên.
Mục Vân cơ hồ vô ý thức nghĩ đến cái tên này.
Ngọc Lãm Thiên, Thánh Thi, Luân Đạp Thiên, những người này đều tụ tập tại đây, một người xuất hiện cuối cùng, vô cùng có khả năng chính là xếp hạng đệ nhất Tiểu Tôn Giả - Vô Cực Lăng Thiên.
- Mục minh chủ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Một tiếng vang lên, một thân ảnh ung dung bay tới...
Người này thân mang trường sam màu vàng, trước ngực thêu lên một mảnh Thanh Vân, đám mây màu lam nhìn lơ lửng không cố định, phía trên ống tay áo của hắn tựa hồ đang thong thả di động.
- Vô Cực Lăng Thiên.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Xem ra Tiểu Tôn Giả xếp hạng trước mười đều tụ tập ở đây, Mục Vân ta ngược lại càng thêm hiếu kì, thứ các ngươi gọi là Mậu Thần Chi Đồ đến cùng là vật gì tốt?
- Cũng không phải trân phẩm gì hiếm thấy, thứ chúng ta để ý chỉ sợ Mục minh chủ chướng mắt.
Vô Cực Lăng Thiên nói:
- Tương truyền năm đó ở bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới phát sinh qua chư thần chi chiến, mà có một vị thần tên là Mậu Thần, Mậu Thần danh, đến từ tin đồn lịch sử xa xưa, thần, có thể khống chế vạn vật thế gian sinh trưởng phồn thịnh, vạn vật này, đương nhiên cũng là bao gồm cả con người.
- Đều giảng võ giả chúng ta cường đại, thế nhưng võ giả cường đại, đến từ chỗ nào?
- Võ giả tu luyện bản thân, tăng cường thực lực, thật ra cũng là mạnh chính mình, cũng là một thành viên của vạn vật, cũng là quá trình đi về phía sinh mệnh phồn thịnh.
- Ngươi nói là Mậu Thần Chi Đồ....
- Mục minh chủ lại nghe ta nói hết.
Vô Cực Lăng Thiên nói tiếp:
- Cái gọi là Mậu Thần Chi Đồ, chính là sau khi chư thần giao chiến năm đó, Mậu Thần lưu lại một kiện chí bảo, chỉ là chí bảo này tồn tại từng tia từng tia từng mảnh, nhưng ẩn chứa lĩnh ngộ của thần, có ý nghĩa trọng đại cho chúng ta muốn đột phá sinh tử cao nhất.
- Mục minh chủ nếu để ý những thứ này, chúng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Trên mặt Vô Cực Lăng Thiên vẫn mang theo ý cười như gió mới, nhìn Mục Vân, khẽ mỉm cười.
Chỉ là loại nụ cười này thực sự để Mục Vân vô cùng chán ghét.
- Thật ra ta lúc đầu cũng không muốn nhìn, bất quá ngươi đã thịnh tình mời như thế, ta nếu từ chối, ngược lại lộ ra chính ta quá không phóng khoáng, vậy nhìn một cái đi.
Mục Vân vừa dứt lời, Vô Cực Lăng Thiên sững sờ...
- Ngươi...
Mà đổi thành một bên, Luân Đạp Thiên cùng Thánh Thi, Lưu Thương Lan ba người lại chỉ vào Mục Vân, một bộ tư thế cùng chung mối thù.
Mục Vân lại không thèm để ý, đi vào bên trong đại điện.
Phía trên quảng trường rộng lớn, hòn đá sàn nhà có khắc hoa văn quỷ dị, Mục Vân bước ra một bước, thân thể trì trệ.
Trong chớp nhoáng này, máu tươi trong thân thể của hắn giống như sôi trào lên, dùng cảnh giới của Mục Vân bây giờ, cho dù đem thân thể hắn phóng tới bên trong nước sôi, cũng căn bản sẽ không xuất hiện bất kỳ biến hóa quỷ dị gì.
Nhưng bây giờ, máu tươi bên trong cơ thể hắn lại nhịn không được sôi trào nổ vang, quả nhiên như nước sôi.
- Ngươi thế nào rồi?
Minh Nguyệt Tâm đứng bên cạnh Mục Vân, linh hồn truyền âm:
- Ngươi không nên đến nơi này, bọn hắn....
- Ta cũng không muốn.
Mục Vân đắng chát cười nói:
- Chỉ là tiến đến tị nạn liền bị ba tên này từng người xem như cừu nhân giết cha đoạt vợ mà đối đãi, để ta cũng rất bất đắc dĩ.
Nghe đến lời này, Minh Nguyệt Tâm nghẹn lời.
- Mậu Thần Chi Đồ? Ta còn thực sự chưa nghe nói qua, Vô Cực Lăng Thiên để ta tiến vào nhìn một chút, vậy ta nhìn một chút là được.
Mặc dù mặt ngoài bất động trao đổi cùng Minh Nguyệt Tâm, thế nhưng Mục Vân lại cảm giác, xu thế máu tươi bên trong cơ thể sôi trào càng ngày càng mãnh liệt.
- Ngươi thế nào rồi?
Nhìn Mục Vân tựa hồ có chút không thích hợp, Minh Nguyệt Tâm kinh ngạc nói.
- Không sao cả!
- Thân thể của ngươi...
Minh Nguyệt Tâm nhìn về phía khuôn mặt, cổ, cánh tay Mục Vân, khẽ giật mình, cả người giống như gặp chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, triệt để sửng sốt.
- Không nên dùng chân nguyên trong cơ thể áp lực, tâm thần thu sạch về bên trong chân hồn, dùng hồn lực trấn áp.
Hồn lực?
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Linh hồn lực chậm rãi khuếch tán ra, cả người Mục Vân nhất thời khẽ giật mình.
Hảo!
- Xảy ra chuyện gì?
Mục Vân nhìn Minh Nguyệt Tâm, dò hỏi.
- Không có gì!
Chỉ là giờ khắc này, nội tâm Minh Nguyệt Tâm lại trốn tránh cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận