Vô Thượng Thần Đế

Chương 561: Thiên Kiếm Lệnh

Mặc dù Mục Vân thoạt nhìn là cảnh giới Thông Thần nhất trọng, thế nhưng tu vi hắn thật sự là cảnh giới Chuyển Thể cảnh, chỉ là bản thân bị Không Gian Lợi Nhận làm trọng thương, cho nên lúc này mới nhìn rất yếu.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Mục Vân giờ phút này lại không tốt, đối mặt với Thiệu Nhậm Nghĩa, hắn căn bản không để trong mắt.
Vẻn vẹn là cường độ thân thể hắn hiện tại, cho dù để Thiệu Nhậm Nghĩa dùng toàn bộ khí lực công kích, cũng căn bản không cách nào phá mở phòng ngự của hắn!
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, Thiệu Nhậm Nghĩa lui lại một bước, sắc mặt đỏ lên.
Nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
- Đến lượt ta!
Trong lúc ầm vang Mục Vân bước ra một bước, rõ ràng là khí tức Thông Thần nhất trọng, thế nhưng lực lượng một chưởng kia lại vượt xa Thông Thần nhất trọng, quả thực chỉ có thể nói là khủng bố.
Phanh...
Lần này, tiếng bành vang nổ tung, sắc mặt Thiệu Nhậm Nghĩa trắng nhợt, khóe miệng chảy ra tiên huyết, một cái mông ngồi dưới đất, như chó đớp *.
- Tư vị như thế nào?
Nhìn Thiệu Nhậm Nghĩa, Mục Vân khẽ nói:
- Đánh đệ đệ, ca ca đến, đánh ca ca, gia gia đến, đánh gia gia, có phải có lão tổ tông đến nữa?
Hai mắt nhắm lại, Mục Vân nhìn Thiệu Minh cùng Thiệu Nhậm Nghĩa phía dưới, cười lạnh nói.
- Ngươi làm càn!
Chỉ là, lời Mục Vân nói vừa mới dứt, một tiếng quát lớn quanh quẩn phía trên toàn bộ Vô Hà phong.
Trên không Vô Hà phong, một bóng người phá không mà tới.
- Cha!
- Thái gia gia!
Nhìn một bóng người kia, Thiệu Nhậm Nghĩa cùng Thiệu Minh đột nhiên cung kính chắp tay.
Chỉ là bóng người trung niên nhân kia chắp hai tay sau lưng, đi tới trước thi thể Thiệu Minh, xác nhận Thiệu Minh tử vong, thân thể trung niên nhân nhịn không được phát run.
- Mục Vân, ngươi rất lợi hại, đệ tử ngoại môn nói giết liền giết, đệ tử nội môn, nói đánh là đánh, ngay cả nội môn trưởng lão đều không bị ngươi để ở trong mắt sao?
Trung niên nam tử nhìn Mục Vân, cười lạnh nói.
Chu Kiệt ở một bên, sớm đã bị dọa sợ run.
Hắn thế nào nghĩ đến, đánh gia gia, thái gia gia thật đúng là đến rồi.
Thiệu Nguyên, hộ kiếm sứ Thiên Kiếm sơn, ở bên trong Thiên Kiếm sơn, chính là tồn tại cường đại tiếng tăm lừng lẫy.
- Ta chính là hộ kiếm sứ Thiên Kiếm sơn Thiệu Nguyên, trừng trị ngươi, thân phận dư xài chứ?
Hộ kiếm sứ?
Mục Vân ngẩn người, nói:
- Hộ kiếm sứ rất lợi hại phải không? So với chưởng môn, ai lợi hại hơn?
- Đương nhiên là chưởng môn lợi hại!
Chu Kiệt tiếp lời.
Chỉ là vừa dứt lời, ánh mắt Thiệu Nguyên hung ác nhìn qua, trực tiếp ở trên người hắn để hắn không lạnh mà run, vội vàng ngậm miệng.
- Nga, dạng này à!
Mục Vân mỉm cười, trong tay xuất hiện một lệnh bài kim quang lóng lánh, cười nói:
- Thiệu Nguyên hộ kiếm... Phân! Thấy mai lệnh bài này có phải là như gặp chưởng môn?
- Thiên Kiếm Lệnh?
Nhìn lệnh bài, Thiệu Minh cùng Thiệu Nhậm Nghĩa đều quỳ xuống, chỉ là Thiệu Nguyên lại hơi khom người, chắp tay.
- Xem ra lệnh bài này còn rất có tác dụng?
Mục Vân mỉm cười, nhìn Thiệu Nguyên nói:
- Hộ kiếm sứ thật sao? Một già một trẻ này vô lễ với ta, ngươi hảo hảo giáo huấn bọn hắn cho ta, hiểu chưa? Ta còn muốn chữa thương cho bằng hữu ta, không có chuyện gì của các ngươi nữa, cút đi!
- Ngươi...
- Thế nào? Không phục?
Mục Vân lung lay Thiên Kiếm Lệnh trong tay, cười nói:
- Ta nhớ được lệnh bài này có thể trực tiếp không cần chưởng môn hạ lệnh, chém giết bất luận kẻ nào nha?
Nghe đến lời này, Thiệu Nguyên biến sắc, ngón tay buông xuống, nhìn Mục Vân, không lên tiếng nữa.
Thẳng đến khi Mục Vân cùng Chu Kiệt hai người rời đi, Thiệu Nguyên đứng tại chỗ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Cha, vừa rồi thế nào không trực tiếp giết hắn?
Thiệu Nhậm Nghĩa bi thống nói:
- Khang nhi bị hắn giết.
Ba...
Thiệu Nguyên vỗ tới một bàn tay, khẽ nói:
- Giết? đó là Thiên Kiếm Lệnh, Thiên Kiếm Lệnh trong tay, trừ tông chủ ra, bất kỳ người nào đều phải tuân theo người cầm lệnh, giết hắn, Thiệu gia chúng ta tại Thiên Kiếm sơn, tất cả đều xong, một đám phế vật!
Thiệu Nguyên quả nhiên tức giận cực điểm.
Hắn không nghĩ tới, một Mục Vân không biết từ nơi nào chui ra ngoài thế mà tay cầm Thiên Kiếm Lệnh, đây quả thực là không thể tưởng tượng.
Việc này, nhất định phải bẩm báo chưởng môn!
Mà đổi thành một bên, Mục Vân mang theo Chu Kiệt, đi tới bên trong nhà tranh.
- Vân ca, ngươi hôm nay thật sự là trâu bò, ta thật sự bội phục ngươi!
Chu Kiệt nhịn không được hưng phấn nói:
- Thiệu Nhậm Nghĩa, Thiệu Nguyên, mặt đều xanh, ha ha, thật đã nghiền, bỗng nhiên bị đánh quá đáng giá!
Chu Kiệt cười ha ha, cực kỳ hưng phấn.
- Bội phục ta có làm được cái gì?
Mục Vân cười khổ nói:
- Vạn nhất có một ngày, ta rời khỏi Vạn Kiếm sơn, ngươi không có chỗ dựa, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
- A? Vân ca, ngươi không sẽ rời khỏi Vạn Kiếm sơn đó chứ?
- Hiện tại sẽ không, thế nhưng ngày sau rời đi, ngươi làm sao bây giờ?
- Ta...
Mục Vân cười nói:
- Cho nên tự mình mạnh lên mới là quan trọng nhất, dựa vào ngoại lực, thủy chung không thể trở thành cường giả!
- Ta biết, thế nhưng thiên phú ta quá kém!
Chu Kiệt cúi đầu nói.
- Mỗi người đều là một vì sao, sở dĩ có thể tỏa sáng là bởi vì bọn hắn tìm đúng định vị của mình, ngươi cần chính là tìm đúng định vị của mình.
Mục Vân cười ha hả nói:
- Bản Bách Luyện Cốt Quyết này, ngươi lấy trước đi tu luyện, thịt mỡ trên người ngươi có thể là nhược điểm để ngươi luyện kiếm, thế nhưng nó cũng có thể chuyển hóa trở thành ưu thế của ngươi, ngươi nếu tin tưởng ta, cứ dựa theo cái này tu luyện, ngươi tuyệt đối có thể làm nhược điểm ngươi hóa thành ưu điểm!
- Tốt!
Cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Bách Luyện Cốt Quyết trong tay Mục Vân, hai mắt Chu Kiệt tỏa sáng.
Có lẽ, chính hắn cũng không nghĩ ra, một bộ Bách Luyện Cốt Quyết để hắn tương lai trở thành một đời bá chủ tiếng tăm lừng lẫy tại toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới.
Đêm đó, Mục Vân ngồi khoanh chân ở trên giường, cẩn thận thể ngộ mình gần đây đoạt được.
Hắn có thể cảm giác được, lần này kinh mạch cùng xương cốt bị Không Gian Lợi Nhận gây thương tích, mặc dù để hắn xem như bị phế đi, thế nhưng lại nhiều thêm một tầng lĩnh ngộ, đối với thực lực hắn, ngược lại có đề thăng rất lớn.
Đề thăng bực này, không phải nhục thân, mà là hư hồn.
Tam Chuyển chi cảnh đệ nhị chuyển chính là Chuyển Hồn cảnh, đệ tam chuyển chính là Chuyển Phách cảnh, có lẽ lần này khôi phục qua đi, bước vào hai chuyển này, hẳn là sẽ mười phần nhẹ nhõm.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, Mục Vân mang theo mập mạp đem đến Xà Tôn Phong ở lại.
Nơi này, trước mắt đối với mập mạp mà nói là an toàn nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Mục Vân đến Xà Tôn Phong, từ trong tay Xà Tôn chiếm được ba loại đan dược, rốt cục luyện chế ra Ngưng Trải Ngọc Lộ Đan, tu vi khôi phục lại Thông Thần thập trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận