Vô Thượng Thần Đế

Chương 1267: Kiếm tâm đỉnh phong (2)

- Ừm!
Mục Vân biết, Bạch Nhận cường đại.
Lạc Tuyết Thần Châm, có thể nói là lần đầu tiên thất thủ.
Trước đó Lạc Tuyết Thần Châm xuất hiện, cơ hồ đều có thể để người không chút nào phát giác, thế nhưng lần này, Bạch Nhận lại bằng vào cảm giác cường đại của mình cảm thấy.
Nhưng cho dù như thế, Bạch Nhận tránh thoát một kích trí mạng, nhưng lại không có tránh thoát toàn bộ công kích.
Giờ phút này, khóe miệng Bạch Nhận phun ra máu tươi, cả khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn hoàn toàn không còn bộ dáng uy phong lẫm liệt, đứng ở trên cao như lúc trước.
- Mục Vân, là ngươi, thế mà là ngươi.
Nhìn thấy Mục Vân, cả khuôn mặt Bạch Nhận hoàn toàn méo mó.
- Bạch Lãnh bị ngươi giết? Ngươi còn dám xuất hiện, hôm nay, ta giết ngươi, báo thù cho Lãnh nhi.
- Giết ta?
Mục Vân cười nói:
- Vậy ngươi cần phải báo thù, không chỉ Bạch Lãnh, trên thực tế, trừ Bạch Thương, bọn hắn đều bị ta giết.
- Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Bạch Nhận sững sờ.
Đều bị hắn giết.
Bạch Nhận hiểu rõ, vì cái gì Huyền Kiệt và Chu Xảo Nhi không có xuất hiện. Hai người bọn họ đã chết!
- Đáng ghét.
- Có phải rất muốn giết chết ta?
Mục Vân cười nói:
- Thí luyện tứ nguyên phong địa, võ giả Tứ Phương tiểu thế giới ngươi không biết giết bao nhiêu người, người ta tới tìm ngươi báo thù rồi?
- Đó là bọn họ không dám.
Bạch Nhận lạnh lùng quát.
- Ý của ngươi là nói, Tứ Phương tiểu thế giới các ngươi nắm đấm lớn, cho nên ai giết đệ tử của các ngươi, các ngươi có thể báo thù?
- Đó là đương nhiên.
- Nếu không phải ta, là người Vô Cực tiểu thế giới giết thì sao đây?
Nghe đến lời này, Bạch Nhận đột nhiên trầm mặc.
Lời này hắn thật không biết nên làm trả lời thế nào.
- Không còn lời để nói sao? Như thế mà nói, Tứ Phương tiểu thế giới ngươi cũng bất quá là hạng người khi dễ mềm sợ cứng rắn thôi.
Mục Vân nói:
- Nếu như Mục Vân ta mạnh, mạnh đến mức nhất định, mạnh đến Bạch Nhận ngươi cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn dám tìm ta báo thù sao?
- Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi bây giờ không phải.
Bạch Nhận hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước.
Tiếng vù vù dần lên, mặt ngoài thân thể Bạch Nhận xuất hiện từng tầng từng tầng chân nguyên ba động.
Trong lúc chân nguyên ba động, dần dần hình thành khí thế hổ khiếu, uy vũ bất phàm.
- Hôm nay, ta sẽ chém giết ngươi, báo thù cho từng thiên tài Tứ Phương tiểu thế giới ta.
- Ngươi nếu ở trạng thái toàn thịnh, bây giờ ta quay đầu liền đi, nhưng ngươi bây giờ không phải!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Lạc Tuyết Thần Châm mặc dù không có xuyên qua đầu của ngươi, thế nhưng đối tạo thành tổn thương cực lớn cho hồn hải ngươi, ngươi bây giờ, còn có bản lĩnh đánh với ta một trận?
- Ngươi cứ nói đi.
Bạch Nhận giờ phút này không chịu thua, sải bước ra, lực lượng mạnh mẽ ba động vào dần dần tăng cường.
Thiên Minh Kiếm trong tay, tư thái Mục Vân cường ngạnh đối mặt Bạch Nhận.
Trải qua cửu sinh cửu thế, Mục Vân vô cùng hiểu rõ, nếu như muốn không bị khổ, không bị mọi người bắt ép, vậy cũng chỉ có thể trở nên càng mạnh hơn.
Cường đại đến cảnh giới Tiên Vương cũng không đủ, nhất định phải cường đại đến cực hạn, cường đại đến giữa cả thiên địa, không người nào có thể ngăn cản, mới có thể diệt tuyệt hết thảy khả năng nhận uy hiếp, mới có thể có đủ khả năng bảo vệ hết thảy của mình.
Cho nên Mục Vân giờ phút này, không hoảng không loạn.
Võ giả, nên có tư thái thẳng tiến không lùi.
Trong chốc lát, Mục Vân cảm giác được trong đầu của mình giống như có cái gì vỡ vụn ra.
Dần dần, phía trên Thiên Minh Kiếm trong tay truyền đến từng đạo kiếm minh.
Kiếm tâm đỉnh phong.
Mục Vân cảm giác được, mình lĩnh ngộ tịch diệt kiếm tâm nâng cao một bước.
Đến cảnh giới kiếm tâm viên mãn.
Thành tựu này để ánh mắt Mục Vân nhìn Thiên Minh Kiếm càng đầy khát vọng.
- Kiếp trước, Thiên Viêm sư tôn mắng ta đần, nói ta không lĩnh ngộ được kiếm đạo, nhưng bây giờ, ta lĩnh ngộ kiếm tâm viên mãn, khoảng cách đến kiếm đạo, chỉ còn lại một bước cuối cùng.
Trong lòng Mục Vân hưng phấn, Thiên Minh Kiếm giờ khắc này cũng theo đó run rẩy lên.
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên.
Vẫn là một kiếm này, tam đạo kiếm khí, phân tán ra, nhìn qua, giản dị đương nhiên, không có lực lượng ba động quá cường đại.
Tam đạo kiếm khí, giết ra.
Phanh phanh phanh...
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân cảm giác được lực lượng ba động, giờ khắc này, Mục Vân cảm giác được kiếm cường đại.
Trước đó, từ kiếm ý đến kiếm thế, lại đến kiếm tâm, Mục Vân vẫn cho rằng, võ giả cần điều khiển kiếm, quan hệ giữa kiếm và người, người mới là chúa tể giả.
Nhưng bây giờ, Mục Vân đột nhiên hiểu rõ, vô luận là kiếm hay là người, đều là tồn tại bình đẳng.
Người và kiếm kết hợp hoàn mỹ, không phải người khống chế kiếm, mà xem thanh kiếm như vật sống, nghiêm túc đối đãi, xem như bằng hữu của mình.
Trong lòng âm thầm nói nhỏ, Mục Vân chỉ cảm thấy cả người vô cùng thông thấu.
Suy nghĩ thông suốt, tâm ý đương nhiên thông thuận.
Lần nữa một kiếm vung ra!.
- Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên.
Khẽ quát một tiếng, Thiên Minh Kiếm trong tay Mục Vân, chỗ đoạn kiếm, xuất hiện một vết kiếm, khiến cho toàn bộ trường kiếm lúc này có thể viên mãn.
Giờ khắc này, Mục Vân cũng cảm giác được Thiên Minh Kiếm phát ra tiếng minh vui vẻ, tựa hồ triệt để sống lại, cả thanh kiếm lúc này trở nên khác biệt.
Trưởng thành, thuế biến.
Đinh...
Mục Vân giờ phút này chỉ chú ý kiếm của mình, lại không có phát hiện, mình vung ra hai chiêu kiếm, Bạch Nhận đứng ở trước người mình giờ khắc này hoàn toàn thay đổi.
Một kiếm, Bạch Nhận tiếp nhận được.
Thế nhưng kiếm thứ hai, trọn vẹn bốn đạo kiếm khí, Bạch Nhận căn bản không có đỡ hết, ngược lại khiến cho mình nhận tổn thương cực lớn.
Bốn đạo kiếm khí, cắt vỡ mặt ngoài phòng hộ thân thể của hắn, khiến cho hắn không chỗ che thân.
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân đứng trước người mình giống như phát sinh biến hóa mạnh mẽ.
Thực lực đề cao đến Sinh Tử cảnh ngũ trọng, hắn căn bản không e ngại.
Thế nhưng khí thế kia một đi không trở lại, lại để hắn là cường giả đỉnh cao cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng cũng cảm thấy sợ hãi.
Không sai, sợ hãi.
Sợ hãi cực lớn, giờ phút này bao phủ hắn, để hắn cảm giác không chỗ che thân.
- Không, không!
Bạch Nhận giờ phút này gầm rú:
- Ta làm sao có thể sinh ra sợ hãi đối với ngươi, hoàn toàn không có khả năng, căn bản không có khả năng.
- Là không thể nào, thế nhưng ngươi đúng là đang sợ hãi.
Mục Vân nắm Thiên Minh Kiếm trong tay, giờ khắc này, căn bản không sợ hãi.
Nếu như Bạch Nhận là một hùng sư, thì hắn chỉ là một Thanh Lang vừa mới thành niên, giữa hai người, khác biệt cực lớn.
Nhưng bây giờ, Bạch Nhận là một hùng sư bị thương, mà lại bị kiếm tâm của hắn bao phủ, thậm chí đấu chí đều bị làm hao mòn.
Mà hắn, lại là một Thanh Lang đang từ từ thuế biến, ngạo thị hết thảy, cuồng vọng cũng tốt, phách lối cũng được, đáy lòng của hắn đã có cảm giác chưởng khống lực lượng.
Mục Vân cẩn thận hồi tưởng lại, hết thảy đề thăng và cải biến tựa hồ là sau khi mình kinh lịch cửu sinh cửu thế, linh hồn tư tưởng thuế biến đưa đến.
- Ta muốn làm thịt ngươi.
Nhìn thấy ánh mắt Mục Vân giễu cợt, chân nguyên quanh người Bạch Nhận lại lần nữa ngưng tụ, càng không để ý hết thảy xông ra.
- Làm thịt ta? Đáng tiếc ngươi làm không được.
Khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, kiếm, giết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận