Vô Thượng Thần Đế

Chương 1432: Đến cùng là cái gì? (2)

Tại sao có thể như vậy?
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ.
Lúc trước hắn tiến vào trong tháp cao, hắn biết, tháp cao chín tầng, tầng thứ nhất chính là tầng cuối cùng, tầng ở đỉnh cao nhất mới thật sự là tầng thứ nhất, từ nơi đó tiến vào mới là tầng thứ nhất chân chính.
Hắn biết, bảo vật trong tầng thứ nhất chính là vạn khỏa cực phẩm Nhân Dương Đan cùng với Hắc Dận Kiếm.
Tầng thứ hai là cái gì, hắn không biết, nhưng bây giờ, đệ tử Nhất Diệp kiếm phái rõ ràng đi ngược lên.
Dạng này chỉ có đi chịu chết mà thôi.
Trong tầng thứ nhất xuất hiện hắc võng, hắn đều đối phó không được, bên trong tầng cuối cùng nhất này, đến cùng là thứ quỷ gì, ai biết được?
Chỉ sợ là thứ gì đó quỷ quái càng thêm khó có thể đối phó, tiến vào, thuần túy là chịu chết.
- Hiện tại, tất cả mọi người các ngươi nghe lệnh, nơi này, chính là địa điểm các ngươi khảo hạch, tiến vào bên trong, có thể kiên trì nổi thời gian một nén nhang, có thể tấn thăng làm đệ tử Nhất Diệp kiếm phái ta, còn có ban thưởng Nhân Dương Đan.
Dẫn đội người phía trước lần nữa mở lời:
- Hiện tại tất cả mọi người các ngươi nghe ta hiệu lệnh, tiến vào bên trong, khảo hạch cũng chính là từ giờ trở đi.
Vừa dứt lời, trong đám người vang lên từng tiếng nghị luận.
Mọi người có thể tu luyện tới một bước hiện tại, đều không phải đồ ngốc, đều biết, cái gọi là khảo hạch, căn bản không phải khảo hạch, rất rõ ràng chính là hố bọn hắn.
Phía trước, rõ ràng có cạm bẫy tồn tại.
- Vị thượng tiên này, có thể nói cho chúng ta biết, phía trước đến cùng là khảo hạch gì hay không?
Một võ giả nhịn không được dò hỏi.
Nhưng hắn vừa lên tiếng hỏi thăm, đổi lấy chỉ là thượng tiên liếc mắt trắng dã.
- Chỉ cần làm tốt là được, không cần các ngươi đặt câu hỏi, hiểu chưa?
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời có phần tức giận.
Nhìn phía trước, rất rõ ràng có ý để bọn hắn đi chịu chết, giờ phút này còn không cho bọn hắn hỏi thăm, chẳng lẽ để bọn hắn không công chịu chết?
- Hừ, ai cũng biết Nhất Diệp kiếm phái các ngươi phát hiện bí mật, có tồn tại nguy hiểm, để chúng ta đi vào chịu chết?
Nghe đến lời này, đám người lòng đầy căm phẫn.
Người này nói không sai, cũng chính là bọn hắn nhìn thấy.
- Làm càn!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát vang lên.
Trong nháy mắt tiếng quát vang lên, một thân ảnh vút không mà đến, một kiếm, chém ra.
Thổi phù một tiếng, thân thể đội trưởng nhị phẩm Nhân Tiên nói ra lời kia bị chém thành hai nửa.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngậm miệng không nói.
Một kiếm này cơ hồ là chặt đứt lòng tin của bọn hắn.
- Để các ngươi như thế nào, các ngươi liền như thế ấy, còn lắm mồm? Muốn chết!
Thượng tiên vừa xuất hiện kia thu hồi kiếm, nhìn về phía đám người, tiếng nói mang theo lực chấn nhiếp cường đại.
Bất ngờ chính là Lâm Nhất Thâm mà bọn người Mục Vân trước đó nhìn thấy.
Nhìn thấy nơi đây, Vô Cực Ngạo Thiên càng phát giác, trước đó Mục Vân phân tích quá đúng.
Lâm Nhất Thâm giờ khắc này nào có hòa ái dễ gần trước đó.
Hoàn toàn là Huyết Tu La tàn nhẫn thị sát.
- Các vị đại đội trưởng, toàn bộ có mặt.
Lâm Nhất Thâm giờ khắc này mở lời.
Có vị võ giả cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên chết đi, mười đại đội trưởng như thế nào dám dừng lại.
Từng người đứng ra.
- Mười người các ngươi, dẫn đầu võ giả thủ hạ Nhân Tiên, mỗi đội mỗi lần chọn lựa mười người, tiến vào bên trong tháp, nếu ai kháng mệnh, giết không tha.
- Vâng!
Nghe đến lời này, Mục Vân chắp tay.
Giờ khắc này, hắn chính là đại đội trưởng.
Chọn lựa mười người?
Ánh mắt Mục Vân rơi xuống trên người Phong Trường Thiên cùng với tứ đại chiến tướng của hắn.
Lúc này, không tìm bọn hắn, tìm ai?
- Phong Trường Thiên, ngươi thân là phó đội trưởng, nên xung phong đi đầu, tới đi!
Mục Vân nhìn Phong Trường Thiên, khẽ mỉm cười nói.
Nụ cười này rơi ở trong mắt Phong Trường Thiên, lại giống như tử thần tuyên án, khiến cho hắn cảm giác cả thân thể đều phát lạnh.
Thế nhưng Lâm Nhất Thâm vừa rồi càng làm cho hắn phát lạnh.
Đi, còn có thể sống.
Không đi, chết!
Phong Trường Thiên bước ra một bước, sau lưng, Phong Tử Minh, Lâu Tâm Nguyệt, Lục Thâm, Thiết Vô Tâm bốn người cùng với mấy tâm phúc của Phong Trường Thiên, góp đủ mười người, đi lên phía trước.
Mười đại đội, một trăm người, đứng ngay chỗ cửa lớn của tháp cao.
Nhìn kỹ lại, cửa lớn cao trọn vẹn trăm mét, hai cánh cửa mở ra rộng, nhìn qua như một cái miệng lớn đang há to, để người cảm giác sợ run tim mất mật.
Miệng lớn vực sâu tựa hồ muốn thôn phệ tất cả bọn hắn, ngay cả xương cốt đều không thừa.
Thấy cảnh này, một số võ giả sợ run tim mất mật.
Bọn hắn vừa rồi đều nhìn thấy, những các đệ tử Nhất Diệp kiếm phái đều không cách nào gánh vác, bọn hắn ở trong đó nhất định cũng chết không có chỗ chôn.
- Ta không đi, ta chỉ cần đi đào quặng, ta không đi.
Đột nhiên, một thân ảnh la to, vội vàng xông ra.
Nhưng chỗ nào để hắn có thể xông ra chứ.
- Kẻ chạy trốn, chết!
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, vung tay lên, tiếng phanh phanh phanh nổ vang, mấy thân ảnh lùi bước nổ thành huyết vụ, chết không có chỗ chôn.
Thấy cảnh này, Mục Vân biết.
Lần này dù như thế nào cũng không tránh thoát.
Hiện tại hắn là đại đội trưởng, còn có thể mệnh lệnh bọn người Phong Trường Thiên, thế nhưng khi đại đội nhân mã thủ hạ của hắn tử thương không sai biệt lắm, liền biến thành hắn.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Mục Vân đang suy tư biện pháp.
Vẻn vẹn là tầng thứ nhất, hắn một mình xâm nhập, đều xuất hiện tồn tại quỷ dị mạnh mẽ như hắc võng.
Hiện tại, thế nhưng là tầng thứ chín, tiến vào bên trong, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Hiện tại, phân đội thứ nhất, tiến vào.
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, trăm người tiến vào trong tháp cao.
Tiếng lốp bốp vang lên, lập tức, đám người chỉ cảm thấy, trong tháp cao, tựa hồ như quần hùng loạn vũ, ác ma bay lên.
Cái này vừa loạn, trong đám người vang lên tiếng nghị luận đầy hoảng sợ.
Đám người đột nhiên cảm giác, trong tháp cao tựa hồ đã là quang cảnh Địa Ngục .
Không đến thời gian một nén nhang, tiếng phanh phanh phanh vang lên, chỗ cửa lớn tháp cao, lần lượt từng thân ảnh chật vật rút lui mà quay về.
Chỉ là giờ khắc này, đội ngũ trăm người lúc đầu tiến vào giờ khắc này, chỉ còn lại tám người.
Mà tám người kia toàn thân đẫm máu, thậm chí mấy người, đứt tay đứt chân, bộ dáng quả thực thê thảm.
Thấy cảnh này, đám người triệt để vỡ tổ.
Còn thế nào tiến vào?
Một ít nô lệ thợ mỏ cảm giác thực lực mình hơi thấp, đã không chịu nổi áp lực như thế.
Mục Vân nhìn kỹ lại, bên trong bảy tám người, Phong Trường Thiên, Lâu Tâm Nguyệt cùng Thiết Vô Tâm ba người, thình lình xuất hiện, mà Phong Tử Minh, Lục Thâm thì bỏ mình.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân vẫn còn có chút tiếc hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận