Vô Thượng Thần Đế

Chương 3622: Ta có hai cái mạng

Bởi vì, hắn hiến tế U Hư nhĩ hoàn, khởi động Kiếm Vũ Trận, mình không cần hao phí quá nhiều khí lực, nhưng ngược lại, Mục Vân muốn duy trì phòng ngự tường thành, tiêu hao khẳng định phi thường lớn, chống đỡ không bao lâu.
Trên thực tế cũng đích xác như thế, bên trong tường thành, sắc mặt Mục Vân đã dần dần tái nhợt, số lượng lớn khí tức hao phí, làm cho hắn cũng có chút chịu không nổi.
Hắn vội vàng xuất ra một đống kim nguyên châu, trực tiếp hấp thu linh khí trong kim nguyên châu, bổ sung nguyên lực khí tức trong cơ thể.
Nhưng đây chỉ là kế tạm thời, muốn chiến thắng, nhất định phải có kế sách khác.
Mục Vân nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đã nghĩ ra biện pháp ứng đối. Tuy nói biện pháp này, hắn cũng không có nắm chắc tuyệt đối, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể binh hành hiểm trở, hắn trực tiếp lấy ra Hủ Thi ngọc bội.
Hủ Thi ngọc bội vừa ra, một cỗ khí tức nguyền rủa mục nát, lặng yên lan tràn ra.
Mục Vân mở ra một khe tường thành, để cho nguyền rủa của Hủ Thi ngọc bội phóng thích ra ngoài.
Khe hở này, chỉ mở ra trong nháy mắt, hơn mười thanh phi kiếm, đã hung ác tiến vào, ào ào rung động, thanh thế kinh người.
Mục Vân phất tay chặt đứt phi kiếm, sau khi phi kiếm đứt đoạn, hóa thành mưa, rơi trên mặt đất.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tưởng tượng, mưa phùn lại có thể hóa thành phi kiếm sắc bén như thế, Kiếm Vũ trận này không hổ là nhận trận cấp ba, uy lực cực kỳ kinh người.
Mục Vân một lần nữa khép lại tường thành, nguyền rủa của Hủ Thi ngọc bội tản mát ra ngoài, nhanh chóng trải ra trên mặt đất, thật giống như một bình mực, rơi trên một tờ giấy trắng, có vẻ đặc biệt chú ý.
Dương Đỉnh Thiên thấy thế, âm thầm đề phòng, nguyền rủa tập kích, phi thường quỷ dị, một khi trúng chiêu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Ngẫm lại nhìn kết cuộc của Tiểu Minh Vương, nhân vật lợi hại như vậy, không cẩn thận trúng nguyền rủa mị hoặc, trong nháy mắt mất đi năng lực phản kích, trực tiếp bị một kiếm chém giết.
Dương Đỉnh Thiên không dám khinh thường, dùng Hỏa Thần Đỉnh bảo vệ thân thể, miễn cho bị nguyền rủa tập kích.
Hắn tình nguyện hiến tế U Hư nhĩ hoàng, cũng không muốn hiến tế Hỏa Thần Đỉnh, cũng là bởi vì Hỏa Thần Đỉnh là lá bài tẩy bảo vệ tính mạng, tuyệt đối không thể mất đi, nếu không hắn không có phòng hộ, bị Mục Vân nguyền rủa một chút, hắn đều muốn chết.
Càng là đối chiến đứng đầu, quyết định sinh tử càng nhnanh chóng, thắng bại thường xuyên chỉ trong một chiêu, cho nên Dương Đỉnh Thiên chiếm hết thượng phong, cũng không dám khinh thường, vững vàng đánh, chỉ cầu giết chết Mục Vân.
Khí tức mục nát nguyền rủa như mực, trải ra trên mặt đất, thậm chí lan tràn đến phụ cận Dương Đỉnh Thiên, nhưng Dương Đỉnh Thiên dựa vào Hỏa Thần đỉnh hộ thể, ngược lại không cần sợ hãi cái gì.
Huống chi lời nguyền mục nát này, cũng không phải là loại khống chế cứng rắn mị hoặc, định thân, cho dù trúng chiêu, thân thể nhiều nhất cũng là xuất hiện dấu hiệu ăn mòn, còn chưa đến mức không thể vãn hồi.
- Tên này, rốt cuộc muốn làm cái gì.
Dương Đỉnh Thiên nhíu nhíu mày, không biết mục đích Mục Vân ở đâu, muốn dựa vào chút kảo đạo này lật bàn là không có khả năng.
- Mặc kệ, dù sao, chỉ cần công phá tường thành, giết chết hắn, cũng không có gì phải sợ hãi.
Dương Đỉnh Thiên lấy lại bình tĩnh, vận chuyển khí tức, không ngừng thúc dục Kiếm Vũ Trận, toàn bộ trận đồ lại phát ra ánh sáng chói mắt, mưa dày đặc trên bầu trời, không còn bộ dáng tí tách, mà là mưa to bùm bùm.
Mưa lớn điên cuồng, sinh ra phi kiếm điên cuồng, hung hăng công tới tường thành.
Vạn kiếm bài không, không ngừng oanh sát, rốt cục công phá tường thành, thân ảnh Mục Vân xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều kinh hô lên, hiện tại tường thành đã bị phá, dưới sự tập sát của phi kiếm đầy trời, chỉ sợ Mục Vân sẽ tan xương nát thịt.
- Rốt cục phá tan, ha ha ha, Mục Vân, ngươi thành nhà tan cửa nát, hiện tại muốn đầu hàng cũng không được.
Dương Đỉnh Thiên mừng rỡ, nhịn không được cười điên cuồng, hai tay bấm quyết vừa động, vô số phi kiếm, lăng không kích giết xuống, hung hăng bổ về phía Mục Vân.
Xuy xuy...
Âm thanh phá không của kiếm khí, bén nhọn vô cùng, làm cho người ta sợ hãi.
Mục Vân một mình, đối mặt với vạn kiếm đồng giết, cũng không kinh hoảng, vung tay lên, một tia huyết mang màu đỏ, gào thét phá sát mà ra.
- Huyền Thiên Thăng Long Trảm.
Mục Vân lạnh lùng quát một tiếng, huyết mang màu đỏ bốc lên múa, hóa thành một con thiên long sống động như thật, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt, kiếm khí Thăng Long tràn ngập hư không, trực tiếp nghênh đón phi kiếm đầy trời vọt tới.
Thiên Vũ Vạn Kiếm, Cô Kiếm Độc Long, trong nháy mắt va chạm cùng một chỗ, Kiếm Vũ cùng Kiếm Long, đồng thời nổ tung, trong hư không bộc phát ra một cỗ khí lãng khủng bố, khí lãng cuồng bạo thẳng hướng lên trời, cũng xua tan toàn bộ mây trên trời.
Bầu trời đầy sương mù, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng xanh thẳm tinh khiết, ánh mặt trời chiếu xuống, mặt đất một mảnh ấm áp.
Huyền Thiên Thăng Long Trảm của Mục Vân va chạm với Kiếm Vũ Trận.
- Không có khả năng.
Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc một trận, phải biết rằng, Kiếm Vũ Trận là nhận trận cấp ba, mà đạo Thăng Long kiếm khí này của Mục Vân cũng chỉ là nhất phẩm thánh quyết mà thôi, hai người va chạm, kết quả hẳn là phi kiếm đồ long, nhưng giờ phút này, lại là thế lực ngang nhau, tiêu tán lẫn nhau.
Chuyện xảy ra khác thường, Dương Đỉnh Thiên lập tức chú ý, uy lực của Kiếm Vũ Trận yếu bớt.
Không chỉ suy yếu, thậm chí còn có dấu hiệu mục nát.
Hủ Thi ngọc bội phát ra khí tức mục nát mãnh liệt, nguyền rủa ba động giống như mực, trải đầy cả mặt đất.
Bí pháp cổ trận, chú ý rơi xuống đất thành trận, vẽ đất làm lao, cắm rễ, văn lộ trận pháp Kiếm Vũ trận khắc thật sâu trên mặt đất.
Giờ phút này mặt đất mục nát, trận văn Kiếm Vũ trận, cũng theo đó trở nên ảm đạm như tro tàn, dần dần mất đi thần thái, uy lực yếu đi rất nhiều.
Dương Đỉnh Thiên hít một hơi khí lạnh, rốt cục tỉnh ngộ lại, Mục Vân phóng ra nguyền rủa mục nát, không phải nhằm vào hắn, mà là nhằm vào Kiếm Vũ Trận, chỉ cần phá hư Kiếm Vũ Trận, Dương Đỉnh Thiên hắn sẽ xong đời.
Dưới tình thế cấp bách, Dương Đỉnh Thiên xuất ra Hỏa Thần đỉnh, hàng lâm ở trung tâm trận pháp, khí tức thiên hỏa nóng rực, trực tiếp đem xua tan toàn bộ nguyền rủa âm u chung quanh.
Có Hỏa Thần Đỉnh bảo hộ, Kiếm Vũ Trận một lần nữa khôi phục lại, bầu trời trong nháy mắt hóa thành bộ dáng mây đen đè đỉnh, nước mưa to như hạt đậu ào ào hất xuống.
- Thu!
Dương Đỉnh Thiên bàn tay một chiêu, muốn thu hồi Hỏa Thần đỉnh, bảo hộ bản thân, miễn cho bị nguyền rủa của Mục Vân tập kích.
Nhưng Mục Vân đã động thủ, bàn tay mở ra, giữa ngón tay quấn quanh một sợi dây chuyền trong suốt, từng trận khí tức mị hoặc mênh mông, hung ác tràn ngập ra.
Phanh tiếp theo, Dương Đỉnh Thiên bị mị hoặc nguyền rủa tập kích, hắn trong nháy mắt có một loại cảm giác, huyết mạch thân thể của mình giống như bị một ngừng di chuyển và cấm chế thật lớn, chiêu thức công pháp hoàn toàn không thể sử dụng được, pháp bảo cũng không cách nào phóng thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận