Vô Thượng Thần Đế

Chương 1471: Cửu U Toái Thương Khung (1)

Lâm Phong cũng không tức giận, ngược lại mở lời.
Vừa dứt lời, nam tử hắc sam nón đen đứng bên người Lâm Phong bước ra một bước, trường kiếm trong tay lộ ra một đoạn, lóe lên ánh bạc, kiếm khí bức người.
- Chương huynh, oan gia nên giải không nên kết, tất cả mọi người mất đi bảo bối, lúc này mâu thuẫn, không bằng đi tìm một chút nhìn xem có manh mối gì.
Hoán Thanh Sa giờ phút này đứng ra, nói.
- Ta sao lại sợ bọn họ!
Chương Lập hừ hừ.
Mà đổi thành một bên, Lạc Kiếm Tuyết lại đi tới, nhìn hắc sam nam tử, nói:
- Ngươi chính là Nhất Diệp kiếm phái Lạc Nhạn Hành? Kiếm trổ mã nhạn, kiếm đi im ắng, Lạc Nhạn Hành, đã sớm muốn nhìn một chút, ngươi đến cùng là nhân vật phương nào, hiện tại ngược lại thấy chân dung.
- Nhị phẩm Nhân Tiên kiếm ý viên mãn, kiếm pháp sắc bén tàn nhẫn, Chương Lập, ngươi có thể xem với hắn, ta cũng muốn nhìn, hai người các ngươi là ai lợi hại hơn.
Nghe đến lời này, sắc mặt Chương Lập lại biến hóa mấy lần.
Lạc Nhạn Hành người này, cũng rất nổi danh bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Không chỉ là Nhất Diệp kiếm phái.
Đệ tử trong ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực thường xuyên đến Bích Lạc tiên sơn tôi luyện thực lực mình.
Lạc Nhạn Hành, nghe nói người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định nhằm vào.
Trước kia một tên nhị phẩm Nhân Tiên nhìn trúng kiếm của hắn, muốn cướp đoạt, kết quả ngược lại bị hắn ra một kiếm chém thành hai khúc.
Người này dần dần cũng nâng lên thanh danh.
Chỉ là người này xưa nay tính cách quỷ dị, không kết giao với ai, không nghĩ tới hôm nay vậy mà theo Lâm Phong đi tới Bích Lạc tiên sơn.
Lạc Nhạn Hành nhìn thoáng qua Lạc Kiếm Tuyết, mím môi một cái nói:
- Kiếm của ta, không so tài, chỉ dùng để giết người.
- Thôi đi, giả trang cái gì.
Chương Lập cắt một tiếng, khinh thường nói.
Hoán Thanh Sa nhìn thấy nói thêm nữa, chỉ sợ sẽ muốn đánh. Đi ra phía trước, nhìn Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, ngươi tới Bích Lạc tiên sơn làm cái gì?
- Tìm người!
Nghe được Hoán Thanh Sa hỏi, Lâm Phong hỏi lại.
- Các vị có nhìn thấy một vị đệ tử Nhất Diệp kiếm phái ta có bộ dáng như thế này.
Lâm Phong nói xong, bàn tay vung lên, một bộ hình ảnh do Tiên khí ngưng tụ thành xuất hiện ở trước mặt mấy người.
Bên trong hình ảnh chính là Mục Vân.
- Là hắn!
Nhìn người nọ, Chương Lập kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này, yếu đến đáng thương, vừa rồi kém chút bị hai đại gia hỏa chơi chết.
- Yếu đến đáng thương?
Nghe đến lời này, Lâm Phong lại cười nhạo lên.
- Không phải các ngươi bị người này mê hoặc rồi chứ, hắn cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên thế nhưng ngay cả võ giả cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên đều có thể tùy ý chém giết đó.
nghe đến lời này, Chương Lập, Tinh Độc Ngọc, Hoán Thanh Sa mấy người nhìn Lâm Phong, sắc mặt quái dị.
- Lâm Phong, ngươi xác định hắn là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên?
Nguyệt Thăng Thiên một mực chưa mở miệng giờ phút này hé miệng cười nói:
- Chúng ta nhìn thấy hắn, thế nhưng là cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên.
- Cái gì!
Nghe đến lời này, Lâm Phong giật mình.
- Không có khả năng!
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Người này bái nhập vào Nhất Diệp kiếm phái ta bất quá chỉ hơn tháng thời gian, sao có thể có thể tấn thăng nhanh như vậy.
Nghe được Lâm Phong nói lời này, sắc mặt mấy người trở nên suy nghĩ sâu xa.
Thời gian một tháng, tấn thăng đến nhị phẩm Nhân Tiên.
Lại thêm, trước đó Mục Vân vừa đúng xuất hiện ở địa phương hai đại gia hảo tranh đấu, lại thêm thây khô lão đầu phẫn hận.
Cùng với bọn hắn cuối cùng bị người ám toán.
Lạc Kiếm Tuyết đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ là hắn.
- Làm sao có thể là hắn?
Hoán Thanh Sa nhíu mày lắc đầu không thôi.
- Chưa hẳn không phải là hắn!
Chương Lập cũng là suy nghĩ sâu xa.
Bọn hắn suy đi nghĩ lại, thế nhưng cuối cùng lại quên đi, người có khả năng nhất bị sơ sót sẽ có khả năng có cơ hội nhất để lợi dụng.
Mục Vân này, rất kỳ quái.
Từng người đệ tử mấy đại thế lực tản ra, bắt đầu dựa theo phỏng đoán trong lòng mình đi truy tìm.
Lâm Phong lại đứng tại chỗ, nhăn mày.
- Mấy người kia nói cái gì? Cái gì làm sao có thể là hắn, chẳng lẽ là hắn, chưa hẳn cũng không phải là hắn, loạn thất bát tao!
Lâm Phong im lặng.
Vừa dứt lời, Lâm Phong nhìn Lạc Nhạn Hành bên cạnh, cau mày nói:
- Uy, Lạc Nhạn Hành, ngươi mặc dù là kiếm ý viên mãn, thế nhưng Mục Vân kia hiện tại cũng đến cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, mà kiếm ý không kém ngươi bao nhiêu, ngươi có nắm chắc giết hắn không?
- Ừm!
Lạc Nhạn Hành tích chữ như vàng, chỉ gật đầu.
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn nhân tình của ngươi đi ra từ trong Ám Huyền thạch tràng, Hứa Diễm đúng không? Ta nhớ tên của nàng.
- Tốt!
- Tiểu tử ngươi, thật đúng là... Nói nhiều một chữ, ngươi sẽ mệt chết à?
Lâm Phong im lặng nói.
- Có thể!
- ...
Mà cùng lúc đó, mấy đệ tử trong từng tông môn giờ khắc này chỉ cảm thấy mình bị đùa nghịch.
Từ ban đầu, bọn hắn đã xem thường Mục Vân.
Cho rằng một tên chỉ là nhị phẩm Nhân Tiên, bị hai đại tiên thú đánh cha mẹ cũng không biết là ai, căn bản không nghĩ tới Mục Vân sẽ thu lấy thi thể một tiên thú trong đó.
Nhưng bây giờ nhớ tới, hết thảy đều kia khả nghi.
Mục Vân này có khả năng rất rất lớn.
- Đáng chết, không nghĩ tới, sẽ bị tiểu tử gọi Mục Vân đùa nghịch.
Chương Lập hừ một tiếng, phẫn hận nói.
- Chương sư huynh, chúng ta bây giờ làm sao đây?
Chương Lập nhìn chỗ sâu, nói:
- Tìm! Chỉ cần có thể tìm tới kia tiểu tử, chính là thân thể hai con tiên thú, trở lại tông môn, ít nhất có thể hối đoái một ngàn khỏa Nhân Dương Đan, chúng ta cũng có chỗ ỷ lại để đề thăng.
- Tốt!
Chương Lập oán hận nói:
- Đáng ghét, bị một tiểu tử chỉ là cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, hơn nữa còn là tiểu tử vừa mới tấn thăng đùa nghịch.
- Mục Vân sao? Chờ ta tìm thấy ngươi, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Mà cùng nhất thời, Thông Thiên kiếm tông Lạc Kiếm Tuyết, Tẩy Kiếm Các Hoán Thanh Sa, Tinh Nguyệt kiếm phủ Tinh Độc Ngọc cùng Nguyệt Thăng Thiên mấy người cũng tự mình mang theo tiểu đoàn thể của mỗi người bắt đầu tìm tìm Mục Vân.
Mà giờ khắc này Mục Vân còn không biết, hắn nhìn như biểu diễn thiên y vô phùng lại bởi vì Lâm Phong đến mà xuất hiện chỗ sơ suất.
Trong sơn động, sắc mặt Mục Vân hơi tái nhợt, ngồi trong động, nuốt vào một khỏa Nhân Dương Đan, bắt đầu ra sức.
Lần này, hắn dẫn bạo tinh huyết huyết châu dung hợp tế luyện thật lâu bên trong cơ thể, tổn thất một bộ phận tinh huyết, những tinh huyết này, mặc dù có thể lại lần nữa ngưng luyện ra thế nhưng trước mắt, hắn lại bị thương không nhẹ.
- Xem ra không thể nóng vội.
Từ từ, Mục Vân thở ra một hơi, mở to hai mắt.
Giờ khắc này hắn thử nghiệm trong tình trạng tinh huyết tiêu hao, có thể lần nữa khiến cho thực lực mình tiến thêm một bước, nhưng Tiên khí vận chuyển hai mươi lăm chu thiên xong lại dừng, cũng không còn cách nào tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận