Vô Thượng Thần Đế

Chương 1990: Để bọn hắn cút đi

- Ta hiểu rõ!
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân.
- Xem ra, ngươi căm hận Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn không ít hơn ta!
- Chỉ nhiều không ít.
Nhưng Mục Vân thì thở dài trong lòng, so với Diệp Cô Tuyết, là thù giết cha, đối với hắn mà nói, là mối thù giết sư, mà càng làm cho hắn đường đường là một đời Tiên Vương, một trong thập đại Tiên Vương của Tiên giới bị oan khuất.
Điểm này, tự nhiên không thể bỏ qua cho Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Hảo, chuyện cũng không tới một bước này.
Diệp Cô Tuyết gật đầu nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Kiếm lâu, an tâm phát triển đi, đui mù nào đến, giết là được.
- Hết thảy cẩn tuân Diệp tỷ tỷ phân phó.
- Lâu chủ!
Mà ngay hiện tại, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên.
Bên ngoài đại điện, một tên đệ tử khẩn trương nói:
- Người Tam Cực Thiên Minh tới! Nói là... Muốn cùng chúng ta thương thảo liên quan tới chuyện hợp tác.
- Hợp tác?
Đám người Nhậm Cương Cương nhất thời nhìn về phía Mục Vân cùng Diệp Cô Tuyết chỗ sâu trong đại điện.
Hai người bọn họ nói chuyện, bọn hắn căn bản nghe không được, thế nhưng lời nói phía ngoài thì chỉ sợ hai người bọn họ nghe được rõ ràng.
Diệp Cô Tuyết hiện tại tiến lên, nhìn phía ngoài nói:
- Hợp tác? Hợp tác gì?
- Các chủ Gia Cát Văn Thanh của Tam Cực Thiên Minh đến, nói muốn cùng chúng ta Thiên Kiếm lâu liên thủ, đối phó Càn Khôn sơn trang phía tây, thôn phệ bọn hắn, chia sẻ chiến quả.
- Bảo bọn hắn cút đi.
Đệ tử kia dứt lời, Diệp Cô Tuyết mở lời.
Lăn...
Nghe đến lời này, toàn bộ đại điện vắng lặng một cách chết chóc.
- Thế nào? Lời ta nói, không dùng được sao?
Diệp Cô Tuyết hờ hững hỏi.
- Đi truyền lệnh đi.
Mục Vân hiện tại đi ra, nói:
- Cứ dựa theo Diệp tỷ tỷ nói, bắt đầu từ hôm nay, ta không ở đây, hết thảy mệnh lệnh dùng Diệp tỷ tỷ cầm đầu, hiểu chưa?
- Vâng.
Đám người phía dưới chắp tay đáp.
Thông Chung mấy vị tông chủ hiện tại cũng không có một chút khó chịu.
Nếu trước khi nói, Diệp Cô Tuyết và bọn hắn ở cùng một cảnh giới thực lực, sao bọn hắn có thể có thể chịu phục.
Nhưng bây giờ ngược lại tốt, Diệp Cô Tuyết thẳng đến Chân Tiên cảnh giới, hơn nữa còn không phảu là Chân Tiên bình thường, bọn hắn vừa tới Huyền Tiên cảnh giới, còn không có diễu võ giương oai, sớm đã bị nhân gia đè nằm xuống.
Mà giờ khắc này, đệ tử truyền lệnh đi thẳng tới ngoài sơn môn.
La Thành đứng ở trước sơn môn nhìn đệ tử trở về, nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Không phải để ngươi truyền lời cho Mục sư huynh, thế nào chỉ một mình ngươi trở về rồi?
- Ta đã truyền lời.
Đệ tử kia nói:
- Chỉ là Mục sư huynh bọn hắn căn bản không có để ở trong lòng, còn để ta truyền đạt một câu.
- Truyền đạt cái gì, ngươi ngược lại nói.
- Nữ nhân vừa trở về gọi Diệp Cô Tuyết kia...
- Đó là Phái chủ trước kia của chúng ta!
La Thành trợn mắt nói.
Đệ tử kia gật đầu nói:
- Đúng, Diệp phái chủ, nàng nói... Để bọn hắn cút đi.
- Khụ khụ... Khụ khụ...
La Thành thở gấp một hơi, trừng lớn hai mắt nói:
- Xú tiểu tử ngươi đến cùng có truyền rõ lời nói hay không.
- Thật, Diệp phái chủ chính là nói như vậy, Mục sư huynh còn nói, trả lời nguyên thoại là được.
La Thành hiện tại quay người, nhìn đệ đệ mình La Vân nói:
- Mục Vân không có nổi điên?
- Hẳn là... Không có.
La Vân hiện tại cũng có chút ngốc trệ.
Đâu chỉ bọn hắn, đông đảo đệ tử giờ khắc này đứng trước sơn môn đều sôi trào.
Người đến này là ai?
người của Tam Cực Thiên Minh, hơn nữa còn có một vị các chủ.
Tới làm gì? Đến cầu hoà.
Nói là liên hợp Thiên Kiếm lâu bọn hắn tiến công người xâm nhập, trên thực tế, chính là kéo xuống mặt Bạch Ngân cấp thế lực, đến cầu hoà cùng bọn hắn.
Thế nhưng, một câu… cút trở về?
La Vân nhìn La Thành, nói:
- Ca? Cứ như vậy một câu, cút trở về?
- Nếu không ngươi nói làm sao bây giờ?
La Thành nuốt nước miếng một cái, nói:
- Bất quá, ngươi đi nói đi, ta sợ nói xong câu nói này, Gia Cát Văn Thanh kia sẽ ra một bàn tay chụp chết ta.
- Sợ cái gì, có đại trận che chở, Phàm Tâm Nhạc ra một chưởng đều đập không tiêu tan, ngươi đi đi, ca.
- Ngươi đi, ngươi đi!
Cuối cùng, huynh đệ hai người nhún nhường, đi tới trước sơn môn.
Bên ngoài đại trận, Gia Cát Văn Thanh đứng đó.
Bên cạnh hắn có hai thân ảnh đang đứng, chính là Tiêu Chiến Thiên cùng Hứa Thần hai người.
- Gia Cát thúc thúc, Mục Vân này thực sự quá làm càn, để ngài ở chỗ này chờ, quả thực tùy ý làm bậy.
Tiêu Chiến Thiên phẫn nộ nói.
- Nói cẩn thận!
Gia Cát Văn Thanh gật đầu nói:
- Hiện tại Thiên Kiếm lâu so với Tam Cực Thiên Minh chúng ta, cũng chỉ chênh lệch đệ tử cấp bậc thực lực Huyền Tiên, mà cao nhân thực lực Chân Tiên cảnh giới, một Diệp Cô Tuyết đã đủ.
- Cho nên lần này là chúng ta tới thương thảo, ba vị minh chủ nói, thái độ muốn tốt một chút.
Gia Cát Văn Thanh lần nữa nói:
- Đợi thêm một chút đi!
Hứa Thần hiện tại cũng oán hận nói:
- Sớm biết như thế, ban đầu ở bên trong Kim Tiên di chỉ nên giết Mục Vân, hiện tại đã không có nhiều phiền toái như vậy.
- Nói cẩn thận!
Gia Cát Văn Thanh lần nữa mở miệng.
Nhìn thấy Gia Cát Văn Thanh lộ bộ dáng hèn nhát, Tiêu Chiến Thiên cùng Hứa Thần hai người đều không phục.
Thiên Kiếm lâu lợi hại hơn nữa, bất quá là ba Chân Tiên, thế nhưng là bên trong Tam Cực Thiên Minh lại có bảy cường gỉ Chân Tiên.
Lần này nếu như không phải Tử Hoàng tháp, Hoàng Cực thế gia, Càn Khôn sơn trang, cùng Thái Hư tông cùng Xích Lôi điện đến, chỉ sợ Thiên Kiếm lâu bọn họ nào dám làm càn, đã sớm chết không nơi táng thân.
Lần này, nếu đổi một minh chủ đến, chỉ sợ sớm đã tấn công đi vào, đệ tử Tam Cực Thiên Minh bọn hắn ở chỗ này chờ người Thiên Kiếm lâu đáp lời, này là chuyện gì?
Tiêu Chiến Thiên cùng Hứa Thần hai người càng thêm tức giận bất bình.
Dĩ vãng mỗi lần đến Thiên Kiếm lâu, lần nào không phải Thiên Quân Vũ như chó ra gọi, nhưng bây giờ lại để cho bọn họ như chó chờ đợi ở nơi này.
Mà theo đám người chờ đợi, hai thân ảnh từ bên trong sơn môn đi ra.
- Lâu chủ nhà ta nói.
La Thành nói ra một câu, đụng đụng La Vân ở một bên.
La Vân sững sờ, đi lên phía trước, chậm rãi nói:
- Để các ngươi... Các ngươi...
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.
Tiêu Chiến Thiên hiện tại tức giận đến đỉnh điểm, nhịn không được quát.
- Hắn chính là chính là… Ngạo khí cái gì?
La Thành hiện tại nhịn không được, gầm thét lên:
- Diệp phái chủ cùng Mục sư huynh nói, nguyên thoại chỉ có một: Bảo bọn hắn cút đi.
Để bọn hắn cút đi.
Nghe đến lời này, sắc mặt đám người Gia Cát Văn Thanh thay đổi.
La Vân cũng phẫn nộ quát:
- Cầu người làm việc thì cần có thái độ cầu người, hai vị đại nhân nói, để các ngươi lăn, hiện tại, lăn đi.
Bọn hắn lúc đầu rất e ngại Tam Cực Thiên Minh, thế nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến Thiên cùng Hứa Thần tỏ thái độ, lòng sinh giận dữ.
Dù sao là truyền lệnh đến, để bọn hắn lăn, cứ việc nói ra, cũng là mắng chửi người, dứt khoát khàn cả giọng kêu ra, chấn nhiếp bọn hắn.
Dạng này mới có thể để cho bọn hắn biết, hiện tại, ai mới là chiếm cứ quyền chủ đạo.
- Hai tên phế vật cũng dám làm càn, muốn chết!
Tiêu Chiến Thiên tiến lên, tay phải vươn ra, một quyền đánh vào đại trận phía trên sơn môn.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ đại trận vẫn bình yên vô sự.
Sắc mặt Tiêu Chiến Thiên âm trầm bất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận