Vô Thượng Thần Đế

Chương 3991: Mặt ngươi thực sự lớn

Hắn hiện tại tuy rằng chỉ là Thánh Tôn tiểu vị cảnh, thế nhưng nắm trong tay thôn phệ cùng tịnh hóa hai đại uy năng, có thể cướp đoạt cảnh giới của người khác làm của riêng.
Hơn nữa bên trong sinh tử bí các, bên trong một năm, bên ngoài một ngày.
Bên ngoài cần thời gian ngàn năm, vạn năm, hắn chỉ cần vài năm, mấy chục năm thời gian mà thôi.
Lương Ngọc Kiệt hiện tại mang theo mấy người Mục Vân, rời đi.
- Tử Thiên Sơn, xem ra Tử Lân Mãng tộc các ngươi, cũng bất quá là như thế.
Một tiếng cười nhẹ vang lên, một thân ảnh tới gần Tử Thiên Sơn.
- Linh Bách Mai.
Tử Thiên Sơn nhìn về phía Linh Bách Mai, cười nhạo nói:
- Tử Lân Mãng tộc ta đúng là không đáng nhắc tới, bất quá tựa hồ Tử Linh tộc các ngươi, cũng là toàn quân bị diệt?
- Ta nhớ không lầm, con cái của ngươi cũng bị giết không ít.
Tử Thiên Sơn hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Lần này, đệ tử Tử Lân Mãng tộc, toàn quân bị diệt, sau khi hắn trở về, còn không biết nên giải thích như thế nào.
Nụ cười trên mặt Linh Bách Mai hiện tại cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, làm cho người ta rét lạnh.
- Càn Nguyên giới bên kia, còn không có hồi âm sao?
- Khởi bẩm Cửu trưởng lão, nghe tin tức, Càn Nguyên giới bên kia, tựa hồ trở nên tương đối phiền toái.
Người bên cạnh Linh Bách Mai, chắp tay nói:
- Một vị Đan Đế Tử của Đan Đế phủ bị người bắt đi, toàn bộ đệ cửu giới tựa hồ đều sôi trào.
- Trong Đan Đế phủ, lại phái chí tôn cường đại, điều tra ở các vị diện cao cấp, hiện tại những người trong Càn Nguyên giới, cũng không dám vọng động...
- Đáng giận!
Linh Bách Mai hừ nói:
- Mục Vân này, ỷ vào Tiêu Dao Sơn che chở, không gì không dám làm, thật sự là đáng ghét...
- Nếu quả thật trông cậy vào một ít người trong Càn Nguyên giới hỗ trợ, vậy chỉ có thể để chúng ta tự mình nghĩ biện pháp.
- Trở về!
Linh Bách Mai vung tay lên, đám người Tử Linh tộc nhất thời trở về.
- Cửu trưởng lão, Linh Nguyệt Sanh đã chết, chuyện này cứ như vậy quên đi sao?
- Không tính thì như thế nào? Lúc đầu trong Cổ Đồng sơn, hung hiểm dị thường, Linh Nguyệt Sanh cô phụ kỳ vọng của người làm nương như ta, chết không đáng tiếc.
Linh Bách Mai ngạo nghễ nói:
- Hiện giờ, nếu không giải quyết Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ, tương lai Tử Linh tộc ta mới thật sự là gặp đại nạn.
......
Hiện tại, hai vị phong chủ Lương Ngọc Kiệt và Sài Vũ Phong mang theo mấy người Mục Vân trở về Tiêu Dao sơn.
Lần thí luyện Cổ Đồng Sơn này, bốn vị đệ tử Tiêu Dao Sơn đạt được truyền thừa, đến cảnh giới Thánh Tôn, đây là tin tức tốt.
Lương Ngọc Kiệt dọc theo đường đi nhìn Mục Vân, lại càng thuận mắt.
Lương Văn Tuyên tuy là con của hắn, nhưng cũng không tu hành ở trong lục phong, mà ở dưới chủ tọa Lư Dục Phong ở đỉnh thứ tư, hắn vẫn hy vọng Lương Văn Tuyên có thể dựa vào chính mình, đi ra một con đường ở Tiêu Dao Sơn.
Hiện tại, Lương Văn Tuyên đến Thánh Tôn chi cảnh, tương lai nói không chừng có cơ hội thăng cấp Thánh Đế, một khi đến Thánh Đế, vậy trong toàn bộ Khôn Hư giới, chính là hàng ngũ cường giả chân chính.
Nghe ý của Lương Văn Tuyên, nếu không phải Mục Vân, hắn còn chưa có cơ duyên như vậy.
Cảnh trí Tiêu Dao sơn dần dần xuất hiện trước mắt, Lương Ngọc Kiệt nhìn về phía mấy người, nói:
- Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Sài Phong chủ đi báo cáo với tông chủ.
Bốn người gật gật đầu, nhao nhao rời đi.
Mục Vân hiện tại cũng thở ra một hơi.
Một năm không trở về, bây giờ Vân phong, không biết làm thế nào.
Nghĩ đến Diệu Tiên ngữ, dáng người uyển chuyển cùng bộ dáng càng lúc càng thành thục, trong lòng Mục Vân lại có một tia nóng rực bốc lên.
- Ừ?
Chỉ là, theo Mục Vân đến chân núi Vân Phong, lại hơi sửng sốt.
Hiện tại, dưới chân núi Vân Phong, hơn trăm thân ảnh, nam nam nữ nữ, mỗi một người đều tay cầm linh hoa, những đóa hoa kia, đủ màu sắc, đều lf linh tài không tầm thường.
Mà những đệ tử kia đứng chung một chỗ, hoa tươi ở dưới chân núi, bày thành một hình trái tim thật lớn.
- Các ngươi là ai?
Mục Vân đi tới chân núi, nhìn những đệ tử kia, nghi hoặc không thôi.
- Không liên quan gì đến ngươi, đừng ở chỗ này chặn đường.
Một gã đệ tử hiện tại không kiên nhẫn nói.
- Mục sư huynh.
Một tiếng hô kinh hỉ vang lên, dưới chân núi, một thân ảnh bước nhanh tới, nhìn thấy Mục Vân, cung kính thi lễ.
- La Thần, đây là chuyện gì xảy ra?
La Thần chính là đệ tử phụ trách sự vụ lớn nhỏ trong Vân Phong của Mục Vân.
- Mục sư huynh...
La Thần thấp giọng nói:
- Những người này, đều bị tên Tào Uyên kia đưa tới, từ sau khi ngươi đi, Vân Phong chúng ta chưa từng yên tĩnh.
- Diệu tiên tử thường ngày không làm gì, thường xuyên luyện chế một ít thánh đan, không biết sao, tin tức truyền ra ngoài, kết quả bị Giang Như Hải Giang đại sư của Tiêu Dao Sơn chúng ta biết được.
- Giang Như Hải?
La Thần gật gật đầu nói:
- Không sai, Giang Như Hải đại sư, là trưởng lão quản lý đan dược của Tiêu Dao Sơn chúng ta, đan dược của toàn bộ Tiêu Dao Sơn đều do Giang đại sư quản lý.
- Kết quả, Giang Như Hải đại sư nhìn thấy Diệu tiên tử luyện chế thánh đan, năm lần bảy lượt đến thăm Diệu tiên tử, cuối cùng Diệu tiên tử phiền không sao chịu nổi, gặp hắn.
- Kết quả Giang đại sư nhất định phải cố ý bái Diệu tiên tử làm thầy, Diệu tiên tử từ chối, lão già vẫn không chịu buông tha.
Mục Vân nhịn không được nói:
- Đây là Giang Như Hải làm?
- Khụ khụ, đây không phải.
La Thần tiếp tục nói:
- Bởi vì việc này, Diệu tiên tử ở trong Tiêu Dao sơn, danh tiếng dần dần vang lên, càng ngày càng có nhiều người bái phỏng, kết quả Tào Uyên kia biết, sau khi nhìn thấy Diệu tiên tử, kinh hãi thiên nhân, liền có tình huống như vậy...
Nghe được lời này, Mục Vân đại khái hiểu được.
Đầu tiên là Giang Như Hải thân là tổng đan sư tiêu dao sơn, trong lúc vô tình nâng lên danh tiếng của Diệu Tiên Ngữ, sau đó Tào Uyên kia biết việc này, nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, trong lòng sinh ra ái mộ.
- Tào Uyên...
Trong mắt Mục Vân thoáng hiện lên một tia không vui.
Nữ nhân của mình, bị người khác trắng trợn tỏ tình, đổi lại là ai, cũng sẽ không sảng khoái.
Mục Vân bước ra, nhìn những đệ tử kia.
- Biến khỏi Vân phong, nếu không, ta không cam đoan sẽ phát sinh hậu quả gì.
Nghe được lời này, những đệ tử kia lần lượt hai mặt nhìn nhau, nhưng căn bản không ai nhúc nhích.
La Thần tiếp tục nói:
- Mục sư huynh, bản thân Tào Uyên là cảnh giới Thánh Tôn, hơn nữa còn là cháu trai của đệ nhất phong chủ, đệ đệ của Tào Hạ Phi đứng đầu Thánh Tôn bảng, ở trong Tiêu Dao sơn này, ai cũng không dám chọc hắn...
Nghe được lời này, Mục Vân lại cười cười.
- Ta quản hắn là tôn tử của ai, đệ đệ của ai, nữ nhân của ta, cũng dám trắng trợn tỏ tình, đó chính là muốn chết.
- Các ngươi không đi sao? Vậy thì đưa các ngươi đi một đoạn đường!
Dứt lời, Mục Vân tiến lên, thánh tôn chi niệm, một ý niệm bộc phát, phanh phanh...
Nhất thời, những tiên hoa hóa thành biển hoa nổ tung, rắc đầy bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận