Vô Thượng Thần Đế

Chương 2008: Bụi cỏ kiều diễm

Hai tay Diệp Tuyết Kỳ vờn quanh cổ Mục Vân, không nói một lời, chỉ hưởng thụ giờ khắc này.
Đối mặt cảnh này, Mục Vân cũng có chút bất đắc dĩ.
Đời trước của hắn lại không có cảm giác đặc thù gì về tình yêu nam nữ.
Hắn lúc đó biết rõ, là kết giao bằng hữu nhiệt huyết nhất, ngủ với nữ nhân đẹp nhất.
Ai muốn giết hắn, hắn giết người đó.
Thời điểm kia, ngang ngược càn rỡ, thích hợp hắn nhất.
Về phần hắn đến cùng ngủ bao nhiêu nữ nhân, chỗ nào còn có thể nhớ được.
Một thế này, từ đầu tới qua, Mục Vân phát hiện, hắn không muốn cô phụ quá nhiều người.
Thế nhưng từ Tần Mộng Dao, đến Tiêu Doãn Nhi, lại đến Vương Tâm Nhã, còn có Minh Nguyệt Tâm, Cửu Nhi dây dưa cùng số mệnh hắn, hắn đã trong lúc bất tri bất giác lại trêu chọc đến các nàng.
Vốn không muốn cô phụ, nhưng bây giờ lại cô phụ từng người.
Mục Vân không muốn tìm cớ cho mình.
Nói tới nói lui, bất quá là một nguyên nhân.
Hắn không quản được một đống thịt kia của mình.
Đã như vậy, hắn cũng không muốn rêu rao mình cái gì nam nhân chung tình.
Đã lạm tình, vậy sẽ là hết mình cho mỗi một người hắn cần quan tâm, người cần phụ trách.
Ôm Diệp Cô Tuyết trong ngực, Mục Vân hiện tại chỉ muốn hưởng thụ giờ khắc này.
Hồi lâu sau, hai thân ảnh, chậm rãi tách ra.
- Ngươi thật là Tiểu Vân, thật là…!
Diệp Tuyết Kỳ nhìn Mục Vân, hai tay vuốt ve gương mặt Mục Vân, nước mắt dần dần chảy ra.
- Đều tại ta, đều là ta không tốt, hại ngươi thay đổi bộ dáng, hại ngươi vạn năm qua chưa từng trở về.
Trong mắt Diệp Tuyết Kỳ đầy hối hận.
- Diệp tỷ tỷ, nhanh như vậy tin tưởng ta sao?
Mục Vân cười nói:
- Ta còn có rất nhiều chuyện chưa nói đây, thí dụ như, lần đầu tiên ở trong hàn đàm, còn có lần thứ hai, lần thứ ba, còn có về sau trênn đỉnh núi cao vạn trượng...
- Tên đại phôi đản ngươi, ngậm miệng cho ta!
Diệp Tuyết Kỳ nhìn Mục Vân, vội vàng che miệng lại, khẽ nói:
- Ngươi lại nói, ta không tin.
- Tốt, ta đột nhiên nghĩ đến.
Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên nói:
- Ngươi trọng sinh trở về, tại hạ giới, có phải có ba vị thê tử, ta nghe Nhậm Cương Cương bọn hắn đề cập qua, một người gọi Tần Mộng Dao, một người gọi Tiêu Doãn Nhi, một người gọi Vương Tâm Nhã.
- Cái khác không có học tốt, công phu trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi thế nhưng tiến rất xa.
- Không có cách nào, mị lực quá cao...
Mục Vân lại ai thán một tiếng.
- Ngươi muốn ăn đòn!
Hai người truy đuổi một trận.
Bên trong Bích Lạc tiên sơn, tiên thú chấn động bốn phía.
Hai thân ảnh trong lúc truy đuổi, cuối cùng nằm trên một mảnh rừng cỏ.
Ngửa mặt nhìn lên bầu trời, Mục Vân chậm rãi nói:
- Diệp tỷ tỷ, thời gian vạn năm qua, ta một mực giống như một u linh phiêu đãng, thẳng đến khi chiếm cứ ý thức của chủ nhân thân thể này, có thể dùng một thân phận khác trọng sinh.
- Chỉ là, sinh hoạt vạn năm như u linh để ta... Cảm giác được tuyệt vọng.
- Loại cảm giác cô độc kia, đời ta không muốn lại thể nghiệm.
Những lời Mục Vân lộ ra vô tận tịch mịch.
Thời gian vạn năm, đúng là rất tịch mịch.
Diệp Tuyết Kỳ một tay chống đỡ gò má, nhìn Mục Vân nói:
- Ta biết, ta biết, trong lòng ngươi còn đau khổ hơn bất kỳ người nào trong chúng ta...
Diệp Tuyết Kỳ nói, leo lên trên người Mục Vân, đột nhiên cười nói:
- Mà ta có thể làm...
Nói rồi, Diệp Tuyết Kỳ kéo bàn tay Mục Vân lên đặt ở bộ ngực mình, ngại ngùng cười nói:
- Chỉ có những thứ này.
Trong bụi cỏ, quần áo dần lui, hai thân ảnh triệt để quấn quýt lấy nhau.
Nhìn Diệp Tuyết Kỳ trước người mình, hô hấp của Mục Vân tăng thêm.
Lúc này tựa hồ nghĩ quá nhiều, cũng không có tác dụng gì, chỉ có hai chữ - thú tính.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, nhìn Diệp Tuyết Kỳ, vọt thẳng xông vào trận địa, triệt để thành thành thật thật thu phục nữ nhân trước mắt.
Bên trong rừng cỏ cao cỡ một người, bầu trời lấp lóe ánh sáng, đại địa có hai thân ảnh trần trụi quấn quít ở trong bụi cỏ, nương theo thời gian dời đổi, nửa đêm, hai người lần lượt điên cuồng càn quét, tựa hồ căn bản không có tính toán dừng lại.
- Đừng đến nữa, ta không được!
Đột nhiên trong bụi cỏ vang lên một tiếng cầu khẩn.
Diệp Tuyết Kỳ hiện tại mái tóc hỗn loạn, khí tức trôi nổi bất định, hô hấp cũng trở nên rất gấp gáp.
Thật vất vả dừng lại, Mục Vân lại không ngừng tác thủ, quả thực để nàng không chịu đựng nổi.
- Khó mà làm được!
Mục Vân hiện tại lại giễu cợt nói:
- Tưởng niệm tích súc vạn năm với nàng, ban đầu, biết nàng là Diệp tỷ tỷ, ta còn nghĩ cách để nàng thế nào tin tưởng ta, ai biết nàng muốn giết ta.
- Lúc ấy thật dọa ta sợ.
- Hiện tại, tự nhiên phải trả thù nàng thật tốt một phen.
- A...
Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên quát to một tiếng, bên trong rừng cỏ dần dần vang lên tiếng trầm thấp như là dã thú gào thét.
...
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Bên trong Thiên Kiếm lâu.
- Kỳ quái, hôm qua Diệp phái chủ cùng Mục sư huynh cùng đi Bích Lạc hoàng tuyền tông, thế nào một ngày một đêm còn chưa có trở lại?
Một tên đệ tử quét rác nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, thật là lạ, sẽ không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
- Không có khả năng, hôm qua Nhậm sư huynh bọn hắn nhận được tin tức, nói là không có gì ngoài ý muốn.
Hai tên đệ tử, ngươi một câu, ta một câu.
Ngay hiện tại, hai thân ảnh lại kết bạn đi tới.
Hai người kia chính là Mục Vân cùng Diệp Cô Tuyết.
Hai người hiện tại từng bước đi tới mà hai tay nắm thật chặt cùng một chỗ.
Tiếng cộp cộp vang lên, chổi trong tay hai tên đệ tử đồng thời rơi xuống.
- Tiểu Lý tử, ngươi đánh ta một bàn tay, không không không, đá ta một cước đi, ta có phải nhìn lầm hay không.
- Ta cũng muốn nhờ ngươi đánh ta một bàn tay, nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Hai người triệt để trợn tròn mắt.
Mục Vân... Diệp Cô Tuyết... Tay nắm tay đi trở về?
Ông trời ơi…!
Mà nhìn bộ dáng Diệp Cô Tuyết đi đường, vậy mà có chút bồng bềnh...
Loại chuyện này, tất cả mọi người là người trưởng thành, chuyện gì phát sinh, ai không biết.
- Thật trâu!
Một tên đệ tử đột nhiên nói:
- Mục sư huynh đúng là Mục sư huynh, lại có thể đoạt Diệp phái chủ tới tay, hơn nữa nhìn bộ dạng này, không phải trâu cày mệt chết, mà là trâu cày mềm đất.
Nghe đến lời này, mấy tên đệ tử tại chỗ đều kìm lòng không được nhẹ gật đầu.
Mà tin tức này nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ Thiên Kiếm lâu.
Tin tức này quả thực quá bạo tạc.
Cho dù ai cũng không nghĩ ra, Mục Vân cảnh giới cửu phẩm Huyền Tiên thế mà cầm xuống Diệp Cô Tuyết cảnh giới Chân Tiên.
Dựa vào là cái gì?
Chẳng lẽ là tuyệt kỹ độc môn?
Mục Vân hiện tại lại khó được mặt mo đỏ ửng.
- Diệp tỷ tỷ, đây có phải quá rung động rồi hay không?
- Rung động? Có sao?
Diệp Cô Tuyết mỉm cười nói:
- Ta mới mặc kệ bọn hắn nghĩ như thế nào, lúc đầu cha muốn ta gả cho ngươi, hiện tại ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là của ngươi, ai cũng không thể khoa tay múa chân.
- Tựa hồ nói cũng đúng.
Mục Vân mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Đi đến một bước này đã là chuyện không cách nào tránh khỏi, thế thì thản nhiên tiếp nhận.
Thiên Kiếm lâu, đại điện.
Một đám cao tầng tụ tập tại nơi này.
Nhìn hai thân ảnh, những người kia nghị luận không thôi.
Bọn hắn quả thực giống như nằm mơ.
Thần chuyển hướng.
Trong lòng đám người như có vạn con ngựa điên đang lao nhanh như gió, gào thét mà qua...
Thấy cảnh này, đám người hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận