Vô Thượng Thần Đế

Chương 239: Hạ Thủ lưu tình

Ở trên lưng thiên linh thú phi hành này, hắn trực tiếp bước ra một bước, một quyền nổ vang về phía Mục Vân.
- Muốn chết!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, bóng người lóe lên.
Mà đổi thành một bên, Lý Trạch Lâm và Vương Tâm Nhã tưởng là Mục Vân sẽ đánh trả, thế mà lại đồng thời mở miệng thuyết phục.
- Tử Mộc tiên sinh, hạ thủ lưu tình!
- Mộc ca, thủ hạ lưu tình!
Nghe được hai người này lại thuyết phục Tử Mộc thủ hạ lưu tình, Lý Quảng Mạc chỉ cảm thấy cả khuôn mặt của mình nóng rát, giống như bị hai bàn tay tát lên.
- Thông Thần tứ trọng, thiên tài Tam Cực điện các ngươi so với những thiên tài Thánh Đan tông kia, thật sự là quá kém!
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Nói xong, Mục Vân trực tiếp điểm ra một chỉ.
Phá Hư Chỉ - Nhất Chỉ Bình Sơn Nhạc.
Uy lực của một chỉ này trực tiếp đánh vỡ toàn bộ công kích của Lý Quảng Mạc, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, Lý Quảng Mạc trực tiếp bay rớt ra ngoài, nếu không phải Lý Trạch Lâm tay mắt lanh lẹ, rơi xuống khỏi lưng của thiên linh thú.
- Ta biết các ngươi đều không phục ta, thế nhưng lần này, ba vị điện chủ đã để ta đồng hành, cũng cùng hai người Lý Trạch Lâm quyết định đại cục, đó chính là tín nhiệm ta.
- Nếu các ngươi nghe lời của ta, ta đảm bảo các ngươi vạn vô nhất thất, nếu không nghe, ta có thể chính xác nói cho các ngươi biết, tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật, cửu tử nhất sinh!
Mục Vân vừa dứt lời, lười nhác giải thích, trực tiếp ngồi xuống, đả tọa nghỉ ngơi.
- Lý Quảng Mạc, ngươi làm cái gì đấy?
Lý Trạch Lâm kéo Lý Quảng Mạc qua, thấp giọng quát:
- Ngươi có biết người này là người nói chuyện chân chính của Vân Môn không? Ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, ngươi làm cái gì đấy?
- Cái gì?
Nghe được Lý Trạch Lâm nói vậy, Lý Quảng Mạc ngẩn ngơ.
Lý Trạch Lâm tuy là Thông Thần tứ trọng, thế nhưng ở trong Tam Cực điện, ngay cả một ít trưởng lão ngũ trọng, lục trọng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Lý Trạch Lâm này lại không phải đối thủ của Tử Mộc kia?
- Thành thật một chút, nghe hắn, chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề, không nghe, hậu quả chính ngươi tự chịu! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Vừa dứt lời, Lý Trạch Lâm mỉm cười, đi về phía Mục Vân.
- Tử Mộc tiên sinh, không có ý tứ!
Lý Trạch Lâm ngồi xếp bằng xuống, nhỏ giọng cười nói.
- Tiểu tử ngươi, ta còn không biết tâm tư của ngươi, ngươi chính là muốn để ta bộc lộ tài năng, chấn nhiếp những thiên tài tự đại kia mà!
Mục Vân ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt, cười hắc hắc nói:
- Nhưng ngươi vẫn phải nhớ kỹ, đến mục đích, các ngươi nghe ta, một người vô hại, không nghe ta, cửu tử nhất sinh.
- Vì sao chàng chắc chắn như thế, Vân ca?
Vương Tâm Nhã có phần khó hiểu nói.
- Bởi vì... Trong Vạn Quỷ Phủ Quật, căn bản không có bất kỳ bảo tàng gì, nơi đó, chỉ là một mảnh hung địa!
Nghe thấy lời này, Vương Tâm Nhã và Lý Trạch Lâm đều biến sắc, ngay cả Vương Hinh Vũ ở bên cạnh cũng hơi sững sờ, nhíu mày.
- Ngươi xem, ta nói, các ngươi cũng không tin?
Mục Vân khoát tay, không thú vị nói:
- Các ngươi cũng không tin, sao bọn hắn lại tin.
- Ta tin chàng!
Vương Tâm Nhã kiên định nói:
- Chàng sẽ không gạt ta!
- Ta cũng tin ngươi!
Vương Hinh Vũ nhẹ gật đầu.
Lý Trạch Lâm nhìn Vương Hinh Vũ một ánh mắt, cười khổ nói:
- Mặc dù quá rung động, có thể từ trong miệng ngươi nói, hình như thật đúng là có thể tin tưởng...
Ba người trước đó tại Lôi Phong viện chính là quen biết, trước đó Mục Vân làm chuyện gần như đều là chuyện không thể, thế nhưng mỗi một chuyện đều hoàn thành.
Thậm chí bao gồm biến mất ba năm trước đây, lại lần nữa trở về, dùng thế sét đánh lôi đình, hủy diệt ba nhà Cổ gia, Lâm gia, Hoàng Thất, cuối cùng nếu không phải thế lực Trung Châu nhúng tay thì hiện tại Mục Vân có thể chính là bá chủ Nam Vân Đế Quốc.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vương Tâm Nhã nâng lên khuôn mặt, nghi ngờ nói.
- Các ngươi còn nhớ rõ cuối cùng Quân Vô Tà, Mạnh Nhất Phàm đánh một trận xong, Thánh Vũ Dịch bắt ta đi không?
Mục Vân mở miệng nói:
- Thánh Vũ Dịch đã đưa ta đến Vạn Quỷ Phủ Quật!
Nghe đến lời này, ba người Lý Trạch Lâm lập tức sững sờ.
Bọn mặc dù hắn là lần đầu tiên đến Vạn Quỷ Phủ Quật, thế nhưng đã nghe các tiền bối miêu tả, đã biết trong đó thảm đạm đến cỡ nào.
Lại không nghĩ rằng, Mục Vân đã từng từng tiến vào!
- Nhưng mà cũng may, ta tiến vào là chính điện, nhưng trong đó cũng không có cái gì cái gọi là bảo bối, hoặc là các ngươi cho rằng bảo bối là một mình ta đạt được cũng được!
- Thế nhưng lần này, bạo lộ ra căn bản không phải chính điện, mà là giả điện!
- Giả điện?
Ba người lần nữa nhất kinh.
Liên quan tới chính điện và giả điện, bọn hắn đương nhiên đã nghe nói không ít.
Nếu thật sự như Mục Vân lời nói, vậy lần này toàn bộ thiên tài tiến vào, chính là giả điện nguy cơ trùng trùng, chẳng khác gì là không thu hoạch được gì, thậm chí còn có thể hại tính mạng của mình.
- Vì sao ngươi không nói sớm?
Lý Trạch Lâm bật thốt lên.
Chỉ là vừa dứt lời, Lý Trạch Lâm đã hối hận.
Cho dù Mục Vân nói sớm thì cũng căn bản sẽ không có ai tin, đổi lại là hắn, đến bây giờ vẫn cảm giác giống như giống như nằm mơ!
- Làm sao bây giờ?
Lý Trạch Lâm cũng có chút hoảng.
Chuyện rung động như vậy, hắn thực sự không biết giải thích với mọi người như thế nào!
- Làm sao bây giờ? Nhìn xử lý!
Mục Vân cười nói:
- Dù sao bọn hắn chắc chắn sẽ không tin ta, ba người các ngươi cẩn thận một chút là được, đại khái không được không tiến.
- Vậy vì sao ngươi muốn tiến vào?
- Ta? đương nhiên là vì giết một số người, hoạt động tay chân một chút!
Trong mắt Mục Vân một vòng sát ý:
- Những người để ta đã từng kém chút chết đi, ta cũng không thể không nhớ!
Vừa dứt lời, bốn người tản ra.
Lý Trạch Lâm hiện tại lo lắng, nên như thế nào mới có thể ngăn đám người đi theo bọn hắn đến đây được.
Mà Vương Hinh Vũ thì đứng ở một bên, giữ im lặng.
Vương Tâm Nhã thì đợi tại bên cạnh Mục Vân, ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt.
Vì báo thù, ẩn nhẫn, kết quả lại bị thả vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật, nàng chỉ cảm thấy người trước mắt thực sự là chịu trăm ngàn tra tấn, trong lòng nổi lên một trận đau lòng, không ngờ nước mắt lại chảy xuống.
- Nàng khóc cái gì?
Nhìn Vương Tâm Nhã chảy nước mắt, Mục Vân buồn cười nói:
- Những chuyện này không tính là gì, nam nhân của nàng là phải bước lên đỉnh cao của thế giới, chút chuyện ấy tính là cái gì! Mà nàng nên suy nghĩ thật kỹ, lần này nhìn thấy vị tỷ tỷ kia của nàng, nên như thế nào câu thông mới đúng!
Nghe thấy lời này, Vương Tâm Nhã nín khóc mỉm cười, nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Chỉ là trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, trước mắt bất ngờ xuất hiện một sơn lâm tối tăm mờ mịt.
Vạn Quỷ Phủ Quật, đến!
Nhìn một mảnh đen nhánh phía dưới, Mục Vân chỉ cảm thấy so với lần trước đến chỗ này, sương mù đã mỏng manh hơn rất nhiều.
Mà trong lúc mơ hồ từ trên không có thể nhìn thấy đại điện kia bại lộ xuất hiện.
Dãy cung điện to lớn, đứng sừng sững ở giữa núi rừng, từ xa nhìn lại giống như một cự thú hồng hoang, mở ra miệng lớn, chờ đợi đám người tiến vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận