Vô Thượng Thần Đế

Chương 1448: Ta cho ngươi (2)

- Bất quá các ngươi yên tâm.
Phàm Vô Ngôn lại lần nữa nói:
- Nơi này là Nhất Diệp kiếm phái, bọn hắn không dám làm gì chúng ta, nhiều lắm thì đánh chúng ta một trận, nhục nhã một phen trước mặt mọi người! Sẽ không giết chúng ta.
- ...
- Ngươi ngậm miệng đi.
Lâm Chi Tu nói:
- Còn nhiều lắm thì đánh chúng ta một trận, nhục nhã một phen, kia còn khó chịu hơn giết ta.
Giờ khắc này, Diệp Hoa Hùng đã đi tới.
- Ngươi chính là người đánh đệ đệ ta?
Diệp Hoa Hùng nhìn Mục Vân, hờ hững hỏi.
- Đại ca, hắn gọi Mục Vân!
Diệp Hoa Anh đột nhiên chen miệng.
- Ngươi ngậm miệng.
Diệp Hoa Hùng lại trừng Diệp Hoa Anh một ánh mắt, sau đó xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Đệ đệ ta ngạo nghễ một chút, trước đó đắc tội, ta nhận lỗi với ngươi.
Diệp Hoa Hùng nói xong, chắp tay.
- Ta đã xin lỗi ngươi, thế, ngươi có phải nên xin lỗi cho đệ đệ ta hay không, dù sao chỉ là nói năng lỗ mãng, không đến mức làm cánh tay của hắn bị ãy xương chứ?
Xin lỗi?
Mục Vân nghe đến lời này, lại sững sờ.
Xin lỗi liền xong việc rồi?
- Tốt.
Ngược lại tưởng tượng, Mục Vân lại cười nói:
- Diệp Hoa Anh đúng không? Chuyện lúc trước, ta không nên làm ngươi bị thương, thật có lỗi.
Chắp tay, xin lỗi hoàn tất, Mục Vân quay người rời đi.
- Chậm đã.
Đột nhiên, tiếng phía sau lại lần nữa vang lên.
Diệp Hoa Hùng ha ha cười nói:
- Mục Vân, đệ đệ ta chỉ hơi lớn lối, bị ngươi đánh gãy xương, phí thuốc này, ngươi cũng nên cho chứ?
Nguyên lai là chờ tại đây.
Nghe đến lời này, Mục Vân ha ha cười nói:
- Dược phí à?
- Không có.
Nương theo Mục Vân vừa dứt lời, tràng diện trở nên khẩn trương.
Mục Vân cuối cùng hiểu rõ, gia hỏa này muốn làm gì.
Ngoan nhân đến rồi.
Vừa rồi hắn còn nghĩ, gia hỏa này sao lại quá dễ nói chuyện.
Hiện tại xem ra, hoàn toàn vì thiết kế chôn hố để hắn nhảy vào.
Có ý tứ, có ý tứ.
- Không có?
Ngữ khí Diệp Hoa Hùng thay đổi.
Bàn tay vung lên, mười mấy người phía sau bước ra, vây quanh ba người một chỗ.
- Mục Vân, ngươi nhớ kỹ, nếu như không có, hiện tại, ba người các ngươi, liền chuẩn bị tại nơi này...
Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Chi Tu và Phàm Vô Ngôn hai người phát khổ.
Cho dù Mục Vân có thể cam đoan mình không bị đánh, nhưng hai người bọn họ, đối mặt mười mấy người này, còn có ba tên võ giả cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên khác trừ Diệp Hoa Anh, tuyệt đối là chỉ bị đánh.
- Mục huynh, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
- Đúng vậy.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này cũng xen lời.
- Ngươi ngậm miệng! Còn không phải ngươi gây phiền phức.
Nhìn mười mấy người vây kín ba người không kẽ hở, Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, ngươi muốn bồi thường thế nào?
- Đơn giản.
Diệp Hoa Hùng cười nói:
- Ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, bỏ qua việc này.
- Ba trăm khỏa, ngươi làm sao không đi cướp?
Lâm Chi Tu quát:
- Ba trăm khỏa, ta nghĩ khi đệ đệ ngươi bị đoạn mất năm chi, lúc này cái giá mới còn tạm được.
- Ừm?
Nghe được Lâm Chi Tu nói, Diệp Hoa Hùng hừ một cái, kia mười mấy người lại lần nữa xông tới.
- Chậm rãi, ba trăm khỏa, ta cho ngươi.
Mục Vân giờ phút này lại lên tiếng, bàn tay lật ra, rầm rầm Nhân Dương Đan bất ngờ xuất hiện.
Diệp Hoa Hùng đưa tay tiếp nhận, ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, bỏ vào trong túi.
Nhưng, không biết Mục Vân vô tình hay cố ý, trong tay thế mà còn thừa lại hơn một trăm khỏa Nhân Dương Đan.
Nhìn thấy kia Nhân Dương Đan lộ ra, sắc mặt Mục Vân lộ ra vẻ bối rối, vội vàng thu hồi.
- Nhân Dương Đan cho ngươi, chúng ta có thể đi được chưa?
- Có thể.
Lập tức, mười mấy người tản ra, ba thân ảnh rời đi.
- Đại ca, kia tiểu tử... Trên người thế mà còn có Nhân Dương Đan!
Diệp Hoa Anh nhìn bóng lưng ba người rời đi, mở lời.
- Ta biết!
- Vậy đại ca, ngươi....
- Hừ, chạy không thoát.
Diệp Hoa Hùng nói:
- Trầm Thiên Nhiên, ngươi gần đây phái người nhìn chằm chằm Mục Vân, hắn không đơn giản, trên người nhiều Nhân Dương Đan như vậy, khẳng định có kỳ ngộ, ngươi nhìn hắn gần đây sẽ rời khỏi tông môn hay không, chỉ cần phát hiện hắn rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái, đến báo.
- Vâng.
- Đại ca hảo thủ đoạn.
Nghe đến lời này, Diệp Hoa Hùng cười hắc hắc nói:
- Chỉ là nhất phẩm Nhân Tiên, cường đại hơn nữa lại như thế nào? Còn có thể chống lại ta?
- Được rồi, ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, cho ngươi một trăm khỏa, nắm chặt thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, ghi nhớ, ngươi không cố gắng, tương lai vạn nhất có một ngày, đắc tội người ta cũng không có sức hoàn thủ, ngươi liền chờ chết đi.
- Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ càng thêm cố gắng.
Nghe đến lời này, Diệp Hoa Anh thu trăm khỏa Nhân Dương Đan, trong mắt đầy tinh quang.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, ba người Mục Vân kết bạn rời đi.
- Xin lỗi, để ngươi tổn thất ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, ngày sau ta chắc chắn trả lại ngươi.
- Ngươi dẹp đi.
Nghe được lời Phàm Vô Ngôn, Lâm Chi Tu nói:
- Ngươi không đi theo Mục huynh và ta, ba trăm khỏa Nhân Dương Đan của chúng ta cũng sẽ không đưa không cho bọn họ.
Nghe đến lời này, Phàm Vô Ngôn ngược lại nghĩa chính ngôn từ nói:
- Ta đã quyết định đi theo Mục Vân, ba trăm khỏa này xem như nợ hắn, tương lai trả lại hắn là được.
- Chỉ bằng ngươi?
- Được rồi, hai người các ngươi chớ quấy rầy ta.
Nhìn hai người ngươi một câu, ta một câu, Mục Vân cười khổ nói:
- Chuyện hôm nay, xem như một bài học, chỉ bất quá... Ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, Diệp Hoa Hùng hai huynh đệ hắn muốn nuốt vào, cũng không dễ dàng như vậy.
- Có ý gì?
Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ có tính toán, Lâm Chi Tu nói:
- Mục huynh, ngươi không phải có ý gì chứ?
- Ta biết rồi.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này lại đột nhiên nói:
- Vừa rồi, ngươi cố ý lộ ra Nhân Dương Đan dư thừa, chính là vì hấp dẫn huynh đệ hai người bọn họ, chuẩn bị đánh tan từng người bọn hắn?
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ lắc đầu, không có nhiều lời.
- Giỏi tính toán, giỏi tính toán.
Lâm Chi Tu đột nhiên vỗ tay nói:
- Với tính tình của Diệp Hoa Anh kia, tuyệt đối sẽ nhớ ngươi mãi không quên, khẳng định sẽ đến cướp đoạt Nhân Dương Đan còn lại của ngươi.
Nhớ mãi không quên...
Mục Vân trợn trắng mắt, nói:
- Hai người các ngươi, ghi nhớ, ba trăm khỏa Nhân Dương Đan, ba người chúng ta, một người một trăm khỏa, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp góp đủ cho ta.
Mục Vân vừa dứt lời, tiến vào bên trong động phủ của mình.
Ngoài cửa, Lâm Chi Tu và Phàm Vô Ngôn hai người, hai mặt nhìn nhau...
- Không đúng.
Lâm Chi Tu đột nhiên nói:
- Mục Vân nào có nhiều Nhân Dương Đan như vậy? Hắn không phải chỉ có một trăm khỏa gia gia của ta cho thôi sao?
- Ngươi cũng không biết, ta làm sao biết.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quay người rời đi.
Mà giờ phút này, bên trong động phủ, Mục Vân ngồi xếp bằng xuống.
- Thu ba trăm khỏa Nhân Dương Đan của ta, đâu có dễ dàng cầm đi như vậy...
Mục Vân đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nơi này là Nhất Diệp kiếm phái, hắn nếu cứng đối cứng cùng Diệp Hoa Hùng, bị người hữu tâm nhìn thấy, hắn rất khó giải quyết tốt hậu quả, phía sau Diệp Hoa Hùng còn có Chiến Linh đảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận