Vô Thượng Thần Đế

Chương 265: Chuyện Xấu Bị Khui Ra

Nghe thấy lời này, lửa giận trong lòng Mục Phong Hành càng mãnh liệt hơn.
Cổ Tâm Nhã vốn là người yêu của hắn, Khổng Kiệt chính là bạn tốt của hắn, năm đó ba người cùng nhau đi ra ngoài lịch luyện, ngẫu nhiên gặp di tích cổ, thu hoạch được thánh đan, đáng tiếc thánh đan chỉ có hai viên.
Mục Phong Hành cũng không lựa chọn thánh đan, mà đã nhường thánh đan lại cho hai người.
Bởi vì thiên phú của hắn mạnh hơn hai người, cho nên, hắn hi vọng hảo hữu và người yêu của mình có thể trở nên càng thêm cường đại.
Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, hai người uống thánh đan vào, không chỉ có thiên phú siêu cường, thực lực cũng cao thăng một bước.
Mà kết quả lại là, Khổng Kiệt trở thành cường giả Long Bảng, mà Cổ Tâm Nhã tức thì bị bức hiếp, bị hảo hữu trước kia của mình cướp đi.
Từ đây hắn mất hết can đảm, lúc này mới trốn ở sơ cấp cửu ban, mà Hoàng Lạp thì là một bằng hữu hắn từ đó về sau, lần đầu tiên công nhận lại.
Hôm nay, Cổ Tâm Nhã đến tìm đến hắn, kể ra nỗi khổ của mình, mà Khổng Kiệt vừa lúc phát hiện, một lời không hợp đã động thủ giết người.
Với thân phận đệ tử Long Bảng, Khổng Kiệt, sớm đã không coi quy tắc học viện ra gì.
- Mục Phong Hành, hôm nay, đoạn hai tay của ngươi, là đã nhân từ đối với ngươi, ta cho ngươi biết, nữ nhân ngươi trân quý, trong mắt ta chính là một món đồ chơi.
- Chơi chán, ta có thể vứt bỏ, có thể ném cho người khác chơi, giờ phút này, tâm tình của ngươi là như thế nào, nói cho ta?
Hô hô...
Mục Phong Hành thở hổn hển, trong miệng chảy ra tiên huyết, từng giọt tiên huyết nhỏ xuống dưới lầu dạy học, nhỏ giọt lên trên gương mặt Mục Vân đi ngang qua.
- Máu...
Một giọt máu trên gương mặt biến mất, Mục Vân mỉm cười:
- Hôm nay, xem ra là phải đổ máu.
Vừa dứt lời, Mục Vân vương vai, trực tiếp bay lượn lên trên lầu.
Bá...
Một tiếng xé gió vang lên, Mục Vân đứng ở cửa vào cửu ban.
- Mục đạo sư!
- Mục đạo sư!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, toàn bộ cửu ban vang lên từng tiếng la lên phẫn nộ.
Bọn hắn là rất phẫn nộ, thế nhưng bọn hắn không có biện pháp, không có thực lực, ra ngoài chỉ là chịu chết, mà lại bọn hắn căn bản không ra được.
- Ôi nha, ngươi chính là Mục Vân sao?
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Khổng Kiệt cười hắc hắc.
- Ta còn tưởng rằng là có ba đầu sáu tay gì chứ, thì ra cũng chỉ là một lỗ mũi, một đôi mắt mà thôi, dừng!
Nhìn Mục Vân, đại thủ của Khổng Kiệt xoa xoa trên bờ mông Cổ Tâm Nhã, khinh thường nói.
- Ngươi là Khổng Kiệt?
- Không sai!
- Xếp hạng hai mươi tám trên Long Bảng?
- Coi như ngươi thức thời!
- Rất tốt!
Nhìn thấy Khổng Kiệt ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, Mục Vân đi tới một bước.
- Mục đạo sư... Khổng Kiệt chính là cao thủ Long Bảng, cảnh giới Linh Huyệt cảnh bát trọng, so với Ngạn Vân Ngọc, thủ đoạn của Khổng Kiệt còn muốn càng tàn nhẫn hơn một ít, Mục Vân đi qua như vậy, rất dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn.
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân đi tới, Khổng Kiệt vừa định mở miệng nói chuyện, thế nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên phát hiện, bàn tay của mình không thể động đậy được nữa.
Không phải hắn không muốn động, mà là hắn căn bản không động đậy được.
- Linh hồn... Linh hồn...
Khổng Kiệt nói, thế nhưng một chữ cuối cùng, hắn lại là thế nào cũng nói không nên lời.
- Linh hồn lực đúng không?
Mục Vân cúi người xuống, dán bên tai Khổng Kiệt, khẽ cười nói:
- Giết Ngạn Vân Ngọc, ta không sử dụng linh hồn lực, nếu không, giết hắn cũng đơn giản như là giết chó, thế nhưng là ngươi, vì sao đui mù như thế.
- Ta, ta là đệ tử Long Bảng, Long Bảng, ngươi dám giết ta sao?
- Cao thủ Long Bảng? Phó viện trưởng ta cũng dám giết, huống chi ngươi chỉ là cao thủ Long Bảng.
Âm thanh Mục Vân càng thêm lạnh lẽo, thấp giọng quát nói:
- Nói đi, là ai sai ngươi đến?
Giờ phút này, toàn thân Khổng Kiệt không cách nào động đậy, trong đầu chỉ là bóng tối tử vong, miệng ấp úng nói:
- Cổ... Cổ Minh!
Cổ Minh, xếp hạng thứ mười trên Long Bảng!
- Tốt, rất tốt, vậy tiếp theo, chúng ta sẽ chơi một trò chơi.
Âm thanh Mục Vân càng ngày càng âm trầm.
- Còn không mau buông Mục Phong Hành ra.
- Vâng!
Mặc dù đám người cửu ban không rõ, vì sao trước đó Khổng Kiệt phách lối không ai có thể ngăn cản, giờ phút này chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Thế nhưng bọn hắn biết, Mục Vân đến, bất kỳ vấn đề gì cũng sẽ không còn là vấn đề.
- Hai tay bị đoạn, còn có thể cầm kiếm không?
- Có thể!
Khóe miệng Mục Phong Hành giật giật, ráng chống đỡ lấy thân thể của mình đứng.
- Rất tốt, hiện tại, chúng ta sẽ làm một chuyện càng thêm điên cuồng, để những người nhìn chằm chằm cửu ban thấy rõ, ai nếu gây học viên của ta, gây Mục Vân ta, muốn chết cũng rất khó.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Mục Phong Hành cầm kiếm, chậm rãi đi tới gần, Khổng Kiệt gần như muốn khóc lên.
- Cứu ta, cứu ta, Mục Phong Hành, ta là bằng hữu tốt của ngươi, Cổ Tâm Nhã, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng chạm qua nàng, đều là Cổ Minh, là Cổ Minh ép ta làm như vậy, Cổ Tâm Nhã là muội muội của hắn, hai người bọn họ...
- Ngươi ngậm miệng!
Đột nhiên, Cổ Tâm Nhã lúc đầu nhìn yếu đuối, quát khẽ một tiếng, mặt như băng sương.
- Ta ngậm miệng? Tại sao ta phải ngậm miệng, Khổng Kiệt ta hi sinh cho huynh muội các ngươi lớn như vậy, ngươi bắt ta ngậm miệng? Ngươi còn có lương tâm sao?
Khổng Kiệt gần như quát lên:
- Cổ Tâm Nhã, mỗi lần ngươi và tên Cổ Minh khốn kiếp kia đến trong phòng ta, đều đuổi lão tử ra ngoài, hai huynh muội các ngươi chính là vì tằng tịu với nhau, hưởng thụ thân mật cá nước, hai người các ngươi có thể làm ra loại chuyện này, còn sợ người khác nói sao?
Hưu...
Khổng Kiệt vừa dứt lời, trong hư không vang lên một tiếng xé gió.
Ba cây ngân châm phá không bay xuống.
- Muốn hạ sát thủ ở trước mặt ta, rất lợi hại!
Ba cây ngân châm đứng vững trước người Mục Vân, ngay khi sắp chạm vào Khổng Kiệt thì bị Mục Vân ngăn lại.
- Cổ Tâm Nhã, Cổ Minh, huynh muội các ngươi thật đúng là có khẩu vị nặng, có hứng thú đến cho mọi người xem hay không?
Nhìn Cổ Tâm Nhã, Mục Vân cười lạnh nói.
Xoay người nhìn Khổng Kiệt, Mục Vân đột nhiên lạnh lùng nói:
- Hiện tại, sử dụng toàn bộ sức lực bình sinh của ngươi, hô to ba lần mọi chuyện ngươi biết, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Ta hô, ta hô!
- Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã tằng tịu với nhau dài đến ba năm, đã từng sinh hạ một đứa con, nhưng bị hai người sát hại tàn nhẫn.
- Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã...
Khổng Kiệt gần như dùng toàn bộ sức lực từ nhỏ đến lớn, la lớn.
Âm thanh này đâm màng nhĩ của người.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lôi Phong viện, triệt để oanh động.
Đây là tin tức mang tính chất bạo tạc.
- Khổng Kiệt, ngươi là phế vật!
- Đừng nóng vội, lát nữa sẽ đến lượt ngươi!
Mục Vân cười nhạo một tiếng, nhìn Mục Phong Hành nói:
- Đệ đệ tốt, tiếp theo, ngươi muốn như thế nào, tùy ý!
- Ừm!
Giờ phút này, Mục Phong Hành biểu hiện tỉnh táo dị thường, tỉnh táo đến mức đáng sợ.
Nhưng phía dưới sự tỉnh táo này, Mục Vân lại biết là cực kỳ cuồng bạo, tức giận!
A...
Đột nhiên, toàn bộ khu vực lầu dạy học vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận