Vô Thượng Thần Đế

Chương 2511: Một chưởng của Tần Mộng Dao.

- Yên tâm.
Gia Cát Văn lại nắm chắc nói:
- Những lão gia hỏa này đều đang bế quan, không đến thời khắc sinh tử của tông môn bọn họ, không có khả năng xuất hiện.
- Một khi bọn họ xuất quan, rất có khả năng khiến cho con đường thành Thần của bọn họ trở nên gian nan gấp trăm lần, những người này, ít nhất đều sống mười vạn năm, thọ mệnh không nhiều, rất sợ lãng phí.
- Ừm.
Gia Cát Văn trầm mặc một lát, nói:
- Được rồi, ngươi trước tiên rời đi, ta quy nạp thống nhất khí tức sinh mệnh trong cơ thể, ngươi ở chỗ này, cũng không giúp được ta cái gì, cẩn thận chăm sóc Vân nhi, đừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.
- Mặt khác, giúp ta an bài một chút, ta chuẩn bị xuất phủ một chuyến.
- Xuất phủ?
Nghe được lời này, Gia Cát Vân Thiên ngẩn ra.
Những năm gần đây, Gia Cát Văn cửa lớn không ra, cửa hai không bước, càng đừng nói rời khỏi phủ.
- Hỗn tiểu tử, ầm ĩ cái gì?
Gia Cát Văn hừ nói:
- Ta cũng không phải đại cô nương, xuất phủ một chuyến làm sao vậy?
- Đúng vậy, hài nhi sẽ đi làm.
Gia Cát Văn rõ ràng nói:
- Những người này, muốn ép Gia Cát Văn ta theo khuôn mẫu, ta sẽ để cho bọn họ nhìn, danh tiếng Đế khí sư của Gia Cát Văn ta rốt cuộc có phải bừa bãi hay không.
- Muốn ta giao ra ba kiện đế khí, nằm mơ.
- Hắc hắc....
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười phụ thân nói giống Vân đệ.
Gia Cát Vân Thiên cười nói:
- Lúc đầu, Vân đệ hôm qua nói, chu toàn cùng Cửu Đại vực giới, nhưng sáng sớm hôm nay, Vân đệ lại đổi quẻ, nói Cửu Đại vực giới dám làm bậy, liền cứng rắn.
- Tiểu tử này...
Gia Cát Văn cảm khái một trận, nói:
- Tiểu tử này nhìn thấy ta chịu khổ, trong lòng nuốt không trôi khẩu khí này.
- Ừm.
Hai người lại nói vài câu, cuối cùng, Gia Cát Vân Thiên rời khỏi phòng, Gia Cát Văn bắt đầu bế quan.
Hiện tại, nhìn thấy ba khỏa tiên đan đặt trên giường, Gia Cát Văn lắc đầu cười khổ, mắng một câu:
- Hỗn tiểu tử.
MẮNG xong, Gia Cát Văn khoanh chân ngồi trên giường, không nói một lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt, màn đêm buông xuống.
Khi Mục Vân nuốt vào Vô Cực Đoạt Thiên Đan, thủy chung vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Doãn Nhi lo lắng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, cũng vẫn chờ ở bên người.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Mục Vân mới tỉnh lại.
- Vân lang...
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi đầy lo lắng.
- Làm sao vậy?
- Không sao đâu, ta lo lắng chàng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
- Yên tâm đi, ta có thể có cái gì ngoài ý muốn chứ.
Mục Vân xoa xoa đầu Tiêu Doãn Nhi, cười nói:
- Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, người của Cửu Đại vực giới đều đến Cực Loạn thành, sao lại không tới?
- Không rõ ràng lắm, bất quá ngày hôm qua, nghĩa phụ ra ngoài.
- Văn sư xuất phủ, có cái gì kỳ quái.
Tiêu Doãn Nhi giải thích:
- Vân lang chàng không biết, nghĩa phụ đã vạn năm không có bước ra khỏi Gia Cát phủ một bước, ngày thường đều là người khác đạp cửa tìm ngài...
Nghe được lời này, ánh mắt Mục Vân sáng ngời.
- Thú vị...
- Cái gì thú vị?
Tiêu Doãn Nhi không biết vì sao.
- Có náo nhiệt nhìn.
Mục Vân cười nhạt, nhìn phía trước, nói:
- Lần này, ta ngược lại muốn nhìn một chút người của Cửu Đại vực giới đều ôm tâm tư gì.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, dùng qua bữa sáng, Mục Vân đi tới diễn võ trường Gia Cát phủ, diễn luyện một ít kiếm pháp.
Lần này ăn một khỏa Vô Cực Đoạt Thiên Đan, mặc dù không có trợ giúp hắn đột phá đến Tiên Vương tam lưu, nhưng lại tăng lên thực lực của hắn thật lớn.
Khoảng cách Tiên Vương tam lưu, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bất quá lần này hao tổn sáu vạn năm thọ mệnh, hắn hiện tại chỉ còn lại có ba vạn năm, quả thực cần phải hảo hảo khôi phục.
- Vân thiếu gia, đại thiếu gia nói, Tôn sứ, Tông chủ của Vân Tông tới, để cho ngài đi qua gặp mặt một lần.
- Tốt, biết rồi.
Mục Vân buông kiếm xuống, nhìn về phía trước.
Tông chủ Vân tông, Tôn sứ của phi cầm nhất tộc.
Hắn ngược lại muốn nhìn, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Mang theo Duẫn nhi đi tới tiền sảnh, hiện tại, ba thân ảnh đang ở bên trong, hai người đứng vững, một người ngồi trên ghế, câu có câu không nào tán gẫu với Gia Cát Vân Thiên.
- Ha ha, tới rồi.
Gia Cát Vân Thiên nhìn thấy Mục Vân và Tiêu Doãn Nhi, cười nói:
- Vị này chính là Mục Vân, cũng là đồ đệ của phụ thân ta, hơn nữa còn là vị duy nhất.
Gia Cát Vân Thiên dứt lời, nhìn Mục Vân và Tiêu Doãn Nhi nói:
- Vị này chính là Tông chủ Vân Tông, cũng là Tôn Sứ của phi cầm nhất tộc.
Mục Vân nghe được lời này, đi tới.
Hắn rất tò mò nữ nhân Tôn sứ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Mà hiện tại, nữ nhân tôn sứ kia cũng đứng dậy, xoay người nhìn về phía Mục Vân.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, tràng diện yên tĩnh.
Thật lâu, Mục Vân không nói một câu nào.
Tiêu Doãn Nhi ở một bên, hiện tại cũng sửng sốt.
- Dao tỷ tỷ.
Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc.
Mục Vân hiện tại, nói không ra trong lòng không biết có cảm xúc gì, mừng rỡ, kinh ngạc, nhớ nhung, lo lắng, cơ hồ rất nhiều cảm xúc, đều có thể nhìn ra trên khuôn mặt Mục Vân.
Đây là một gương mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo kết hợp cùng một chỗ, không nhiều một phần không ít một phân, xinh đẹp không đủ để hình dung.
Dáng người hoàn mỹ, bao bọc dưới một chiếc váy dài màu đen, mái tóc dài buông ra, vòng eo mảnh khảnh, phác họa ra độ cong hoàn mỹ.
Ngực đầy đặn, phía sau vểnh lên, chiều cao thoạt nhìn rất vừa mắt.
Khóe miệng Mục Vân giương lên, lại nhắm lại, bước ra, nhìn giai nhân phía trước.
- Dao nhi.
Mục Vân vươn hai tay ra, nửa ngày, chỉ nói ra hai chữ như vậy, hai tay gắt gao ôm người trước mắt vào trong ngực.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người trước mắt chính là Tần Mộng Dao.
Tôn sứ khống chế Cửu Sí Kim Điêu cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất tộc, công diệt Thái Cực tông, thành lập Vân Tông, chính là Dao nhi.
Mục Vân trong lúc nhất thời mừng rỡ như điên, ôm Tần Mộng Dao, hận không thể hòa tan Tần Mộng Dao vào trong thân thể của mình.
Dao nhi, nữ nhân đầu tiên hắn thích ở kiếp này, cũng có thể nói là nữ nhân thích nhất, thứ nhất, vĩnh viễn quan trọng như vậy.
Hắn thừa nhận mình lạm tình, chia tình yêu của mình làm rất nhiều phần, từng nữ nhân, ta sẽ không có vứt bỏ, đối với các nàng mà nói, nhất định không công bằng.
Thế nhưng, đáy lòng hắn sáng suốt, duy chỉ có Tần Mộng Dao thủy chung là phần quan trọng nhất ở trong đông đảo tình yêu này.
Tần Mộng Dao, không ai dám tới gần, làm cho người ta có cảm giác là nữ nhân băng sơn, sau khi hai người kết hợp, Tần Mộng Dao cũng có một mặt của tiểu nữ nhân, cũng có một mặt băng sơn mỹ nữ, nàng là một nữ nhân phức tạp, nhưng lại là một nữ nhân đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận