Vô Thượng Thần Đế

Chương 1691: Bất quá lục phẩm mà thôi (2)

Chiến Thiên Linh nhìn Dương Phong Thương, quát nói:
- Mục Vân làm tốt hay không tốt, trong lòng tất cả mọi người tự có bình phán, ngươi hỏi ta về bảo bối Mục Vân lưu lại muốn làm gì, chính ngươi rõ ràng.
- Không sai!
Triêu Thiên Ca cười to nói:
- Dương Phong Thương, nhất thời ra uy, có khả năng để ngươi đều không thoải mái cả một thế này.
- Ngậm miệng!
Sắc mặt Dương Phong Thương lạnh lùng, nhịn không được quát.
Nhưng ba người đang quỳ gối lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng.
Bọn hắn thật sâu biết thủ đoạn của Mục Vân, trước mắt, vi phạm Mục Vân, nhất định phải chết.
Mà khoảng thời gian này, được Mục Vân chỉ đạo, tu vi bọn hắn đều có tăng trưởng, không cần thiết chống lại.
- Tốt, ba người các ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy ta ngay hôm nay sẽ trừng trị ba người các ngươi, nhìn xem ba người các ngươi mạnh miệng, hay là thủ đoạn của ta cứng hơn.
- Chậm đã!
Dương Phong Thương vừa dứt lời, đột nhiên, một tên đệ tử Diệp hệ đi lên phía trước, nhịn không được mở lời:
- Dương sư huynh, ba vị sư huynh tuyệt không phạm sai lầm, Dương sư huynh làm như thế, muốn như thế nào?
- Đúng, cho dù trừng phạt phạm đệ tử sai lầm, cũng nên để các trưởng lão đến làm.
- Đúng vậy. Tọa hạ đệ tử, trừ Phái chủ, chỉ có thái thượng trưởng lão có thể chế phục.
- Không sai, làm sao cũng nên thái thượng trưởng lão ra mới được.
Mọi người nhất thời phản kháng.
Thấy cảnh này, ba người Chiến Thiên Linh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt lộ ra kinh hỉ.
Loại tình huống này, trước kia, bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng bây giờ, những đệ tử này lại nói chuyện vì bọn hắn.
- Ngươi tên gì?
Dương Phong Thương chỉ đệ tử bênh vực lẽ phải kia, cười nói:
- Nói rất hay, thái thượng trưởng lão mới có thể trừng phạt ba người bọn họ, không sai! Nhưng... Ta Dương Phong Thương thân là tọa hạ đệ tử, trừng phạt ngươi, không có vấn đề gì chứ.
Dương Phong Thương vừa dứt lời, bàn tay điểm ra một chỉ, lao thẳng tới đệ tử kia.
Ra tay thực sự quá nhanh, đám người ai cũng chưa kịp phản ứng.
Mắt thấy một chỉ kia sắp đánh giết tên đệ tử Diệp hệ kia, tất cả mọi người đã tưởng tượng được tràng cảnh máu tươi bay ra tại chỗ.
Nhưng Dương Phong Thương chính là tồn tại mạnh nhất ở đây, ai dám đắc tội hắn?
- Uy phong thật to nha.
Nhưng mắt thấy một chỉ sắp điểm ra, đột nhiên, một tiếng cười ôn hòa vang lên.
Phanh...
Một chỉ ấn bất ngờ xuất hiện, hóa giải công kích của Dương Phong Thương thành vô hình.
- Mục sư huynh!
- Mục huynh!
- Là Mục sư huynh trở về!
Đám người vang lên từng tiếng hô to vui vẻ.
Nhìn thấy Mục Vân trở về, trong lòng bọn họ cũng sinh ra một tia mừng rỡ, giống như trởi của bọn hắn trở về.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, khóe miệng Dương Phong Thương một tia ý cười.
Nhân vật chính rốt cục đến rồi.
Hắn đã sớm chờ đợi Mục Vân, chỉ cần Mục Vân xuất hiện, hắn sẽ chuẩn bị chụp Mục Vân.
Trước mắt, chính là thời điểm.
- Mục Vân, ngươi còn dám trở về.
Lăng Ngạn giờ phút này đứng dậy, quát:
- Ba vị sư huynh chúng ta không có mặt ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái khoảng thời gian này, ngươi ngược lại làm Nhất Diệp kiếm phái chướng khí mù mịt.
- Đảng phái lại cũng thống nhất thuộc về mình ngươi? Đại quyền, ngươi đều nắm trong tay? Ngươi lại xem mình là cường giả Thiên Thánh tư chất rồi?
- Mục Vân!
Nguyễn Kinh Ngọc cũng quát khẽ một tiếng nói:
- Chuyện Nhất Diệp kiếm phái, chỉ có thể là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái quản lý tham gia, ngươi bây giờ chính là chó săn của Thiên Kiếm lâu, nội gian, không xứng lưu lại Nhất Diệp kiếm phái chúng ta.
Hai đại tọa hạ đệ tử gào to lên.
- Không sai, chó săn, nội gian.
- Mục Vân, ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể xưng bá Nhất Diệp kiếm phái như trước đó?
Lại có hai người mở miệng.
Nhìn hai người kia, Mục Vân hơi hơi cười một tiếng.
Nguyệt Mãn Thiên.
Tưởng Kình.
Một người là người nhận được quyền lợi lớn nhất khi Minh Thần đảng từ Minh Uyên chết đi, một người là người nhận được quyền lợi lớn nhất trong Thái Tử đảng khi Thái Tử biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn hai người, Mục Vân cũng không để ý tới, dọc theo thang gác, đi đến trên bệ đá.
- Thả người!
Mục Vân nhìn chằm chằm Nguyệt Mãn Thiên, hé miệng nói.
- Không thả!
Nguyệt Mãn Thiên quát:
- Mục Vân ngươi phản bội Nhất Diệp kiếm phái, phản đồ, ăn cây táo rào cây sung, ba người này chính là chó săn của ngươi.
Ba...
Nguyệt Mãn Thiên vừa mới dứt lời, tiếng bạt tai rõ ràng rơi vào trên mặt hắn.
Một tát này, Mục Vân cơ hồ vận dụng toàn bộ thực lực, miệng Nguyệt Mãn Thiên triệt để bị đánh nát, mấy cái răng đều bị đánh rụng.
- Chỉ là cửu phẩm Nhân Tiên, mới vừa tăng lên? Cũng dám kêu to ở trước mặt ta?
Mục Vân đột nhiên quát:
- Ta cho ngươi biết, trước khi Phái chủ bế quan đã phân phó, sự vụ lớn nhỏ trong tông môn đều do xử lý, ta thấy Nguyệt Mãn Thiên ngươi không phục tùng quyết định huỷ bỏ đảng phái, đã như vậy....
Mục Vân ra một chưởng nhấc thân thể Nguyệt Mãn Thiên lên, quát:
- Nhất Diệp kiếm phái lưu lại khối u ác tính như ngươi có tác dụng gì?
Vừa dứt lời, Mục Vân hất tay.
Oanh...
Trong chốc lát, thi thể Nguyệt Mãn Thiên bị ném ra ngoài, đánh tới chỗ sâu một ngọn núi của Nhất Diệp kiếm phái, không rõ sống chết.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Một tên hạch tâm đệ tử bị Mục Vân quăng bay đi...
- Mục Vân, ngươi điên.
Lăng Ngạn quát:
- Làm như không thấy tông quy Nhất Diệp kiếm phái, ta thấy ngươi muốn chết.
- Làm như không thấy chính là bọn hắn.
Mục Vân nói:
- Các ngươi hiện tại tốt nhất thúc thủ chịu trói, thành thành thật thật nghe lời của ta, nếu không, cũng sẽ có kết cục như hắn.
- Ta cứ nghĩ ngươi lấy đâu ra lực lượng, chỉ dựa vào mình mới đến tứ phẩm cảnh giới Địa Tiên sao?
Lăng Ngạn cười hắc hắc nói:
- Cũng tốt, để ta xem thử tiểu sư đệ ngươi đến cùng có cái gì đáng để Phái chủ nhìn trúng.
Lăng Ngạn là tứ cảnh giới phẩm Địa Tiên, tắm nhiều năm trong cảnh giới này đi, bốn đan hoàn mở rộng, như cá gặp nước.
Đối mặt Mục Vân, hắn đối phó dễ như trở bàn tay, không phải vấn đề.
Hạ quyết tâm, Lăng Ngạn lật bàn tay một cái, bước ra một bước.
Đông...
Một kiếm ngột ngạt giống như tiếng sấm chém tới Mục Vân.
- Bằng ngươi? Cũng xứng giết ta?
Mục Vân bị chọc tức điên người khi ở Thiên Kiếm lâu, vừa hay không ai để trút giận.
Lăng Ngạn đụng vào, quả thực muốn chết.
Không nói hai lời, Mục Vân lao lên nghênh đón trường kiếm của Lăng Ngạn.
Ông...
Ngay lúc này, tất cả mọi người cảm thấy một cỗ lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Toàn bộ thân thể Lăng Ngạn cảm giác mãnh liệt loại biến hóa này, cả người nhất thời chống đỡ hết nổi, tốc độ vô cùng chậm rãi.
Kiếm giới!
Lại là kiếm giới.
Thấy cảnh này, đám người kinh ngạc.
Mục Vân ra tay, cơ hồ rất ít thi triển kiếm chiêu, thế nhưng chi ra kiếm giới một chiêu đã đủ để đối phó đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận