Vô Thượng Thần Đế

Chương 2270: Thiên La Kim Giáp

- Thỏa mãn rồi chứ? Sư tử con.
Vương Tâm Nhã nằm ở trong ngực Mục Vân, trêu đùa.
- Nếu nàng còn muốn, còn có thể tiếp tục...
Mục Vân giễu cợt.
- Ta mới không muốn đâu, eo đều đau!
Vương Tâm Nhã đứng dậy, bóng thân thể loáng, dần hiện ra đường cong mỹ lệ.
- Tiểu sơn thôn yên tĩnh thật để người...
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Vương Tâm Nhã đi xuống giường, mở cửa, muốn nhìn một chút cảnh trí mỹ lệ bên ngoài.
Thế nhưng cửa phòng vừa mở ra, Vương Tâm Nhã khẽ giật mình.
Thế giới này, giống như đã thay đổi.
- Vân lang, chàng... Mau nhìn...
Vương Tâm Nhã giật mình không nhớ mặc xong quần áo, cả người giống như gà gỗ.
Mục Vân quay đầu tùy ý nói:
- Thế nào...
Chỉ là một câu không nói hết, hắn cũng ngốc.
Giờ khắc này, xuất hiện bên ngoài cửa nhỏ không phải chỗ sơn thôn yên tĩnh, trời trong gió nhẹ bọn hắn ở trước đó.
Mà là thế giới rộng lớn một màu đen kịt.
Hết thảy lâm vào bên trong hắc ám.
Trước mắt hai người chỉ có thể nhìn thấy hắc ám.
Mục Vân kéo Vương Tâm Nhã ra phía sau.
- Cẩn thận một chút!
Cấp tốc mặc quần áo, cầm U Ngữ Kiếm trong tay, Mục Vân chậm rãi ra khỏi phòng.
Hiện tại, toàn bộ thế giới hiện ra trước mắt đều là một mảnh đen kịt, nhưng ở vị trí cách hai người không xa lại có một tia hào quang nhỏ yếu, lập loè tỏa sáng.
Hào quang nhỏ yếu kia thực sự nhỏ yếu, nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ nghĩ rằng là ảo giác xuất hiện.
Mục Vân đi ra một bước, nhìn phía trước, không ngừng tới gần.
Hắc ám đầy trời cho người ta một loại cảm giác thôn phệ lòng người.
Mục Vân đi ra phía trước, tới gần nơi phát ra ánh sáng.
Phát hiện, trên mặt đất thế mà xuất hiện một kiện khải giáp.
Khải giáp toàn thân đen nhánh tỏa sáng, mặt ngoài là từng đường hoa văn tinh vi, một cỗ sinh mệnh lực mênh mông chậm chạp phóng thích bên trong khải giáp.
- Nàng trước ở đây đợi, ta xem một chút.
Mục Vân cẩn thận từng li từng tí đi ra phía trước.
Từng đạo hoa văn mặt ngoài khải giáp rất tinh vi, nhưng dưới hoa văn tinh vi lại xuất hiện từng vết rách.
Tựa hồ là món khải giáp này đã tồn tại không biết bao nhiêu tuế nguyệt, kinh lịch bao nhiêu chiến tranh thê thảm.
- Khải giáp tàn tạ?
Mục Vân đi ra phía trước, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy khải giáp.
Bất quá, hai tay nâng lên, khải giáp lúc này thế mà không có bị Mục Vân cầm lên.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Hắn hiện tại là tam phẩm Đại La Kim Tiên, đừng nói một kiện khải giáp, chính là một tòa núi cao vạn trượng ở trước mắt hắn, cũng như là bã đậu.
Thế nhưng lúc này không cầm lên được.
- Đáng chết!
Mục Vân chửi nhỏ một tiếng, không tin tà, một quyền đánh vào phía trên khải giáp.
Vụt...
Oanh lên một quyền, mặt ngoài khải giáp đột nhiên xuất hiện từng cây gai nhọn.
Sát na, bàn tay Mục Vân bị gai nhọn đâm thủng, máu tươi chảy đầy.
Với tư cách Đại La Kim Tiên, hắn biết thân thể mình kiên cố đến cỡ nào, thế nhưng vẫn bị gai nhọn dễ như trở bàn tay đâm thủng.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mục Vân nhìn giáp trụ, cẩn thận.
Nhưng ngay hiện tại, khải giáp lại tự mình tung bay.
Mà giờ khắc này, Mục Vân nhìn thấy, vị trí bàn tay của mình bị đâm có máu tươi nhiễm đến mặt ngoài khải giáp, khải giáp trong lúc vô hình thành lập một loại liên hệ với hắn.
Liên hệ cổ quái.
Tâm niệm Mục Vân vừa động, khải giáp tăng tốc, bay đến trước mặt.
Nhìn khải giáp, Mục Vân nhất thời lui lại hai bước.
Khải giáp, sống.
Trong mắt Mục Vân mang theo vẻ khó tin.
Mục Vân hiện tại lần nữa vươn tay, lần này, khải giáp không có chống cự lại bàn tay của hắn.
Hắn phát giác bộ áo giáp này không đơn giản.
- Tích huyết... Nhận chủ....
Khóe miệng Mục Vân thì thầm, ngón tay động một chút, từng giọt tinh huyết rơi vào phía trên khải giáp.
Dần dần, hắn cảm giác được, mình và khải giáp liên quan càng ngày càng chặt chẽ.
Từng đạo lực lượng, tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra.
Đột nhiên, trong đầu Mục Vân, dần dần xuất hiện từng dòng trí nhớ không thuộc về hắn.
Lực lượng tầng tầng lớp lớp chồng chất bên trong khải giáp, tựa hồ trong lúc vô hình thành lập một loại quan hệ gì đó với hắn.
Một cái tên xuất hiện trong đầu.
- Thiên La Kim Giáp!
Trong đầu Mục Vân đột nhiên xuất hiện cái tên này, một vài bức tranh giống như từng bức hoạ một đi ngang qua trong đầu.
Dần dần, ký ức trong đầu Mục Vân giống như ấn khắc vào bên trong thân thể của hắn.
- Thiên La Đại Tiên, Thiên La Kim Giáp.
Mục Vân tìm đến ký ức thuộc về mình từ tầng tầng lớp lớp trí nhớ, tiếng lốp bốp, liên tục.
Kim giáp lúc này hướng về phía thân thể của hắn.
Không phải mặc vào, mà là kim giáp xuyên thấu thân thể của hắn, bọc ở trên người thể của hắn.
- Vân lang...
Vương Tâm Nhã hiện tại kinh hô một tiếng.
- Ta không sao!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Thiên La Kim Giáp, đây là chiến giáp của Thiên La Đại Tiên, mặc dù tàn tạ, thế nhưng vẫn là một kiện vô thượng chí bảo.
- Chí bảo?-
- Ừm!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Nếu ta không có đoán sai, ít nhất là vương cấp Tiên khí.
Vương cấp Tiên khí.
Khái niệm gì, Tiên khí mà cường giả cảnh giới Tiên Vương sử dụng, mà lại Tiên khí này còn là một kiện chiến giáp phòng ngự.
Vương Tâm Nhã kinh ngạc che miệng nhỏ.
Mà giờ khắc này, nương theo Mục Vân mặc vào món chiến giáp này, xung quanh hai người bọn họ phát ra từng cột ánh sáng.
Chỉ bất quá là màu đen ánh sáng.
Theo màu đen tiêu tán, bốn phía hai người chợt hiện tia sáng trắng, thân ảnh của bọn hắn xuất hiện bên trong lầu các.
Vẫn là bên trong gian phòng, trước bích hoạ.
Hai người giống như cho tới bây giờ không động tới.
Thế nhưng cảm giác được chiến giáp dán ngoài thân thể của mình, Mục Vân hiểu rõ, bọn hắn không chỉ động, hơn nữa còn ở bên trong trăm năm.
Mục Vân có phần choáng váng.
Bên trong trăm năm, bên ngoài trôi qua bao lâu?
Mục Vân không khỏi kinh ngạc.
Đăng đăng đăng tiếng bước chân vang lên, hai thân ảnh đi về phía lầu các.
- Đại ca, có người.
- Ồ? Vào xem.
Nhìn thấy bên trong có hai thân ảnh đang đứng, một người trong đó mở lời.
Hai thân ảnh, hiện tại đi đến.
- Đệ tử Huyết Sát thần giáo.
Mục Vân nhìn hai người, mở lời:
- Hiện tại là thời gian gì? Đệ tử tam tông rút lui bao lâu rồi?
Mục Vân nhìn hai người, mở miệng hỏi.
- Ha ha, đại ca, gia hỏa này ngốc hả? Liên quân chúng ta vừa mới rút lui, Ma tộc còn không có đánh tới, hắn bị điên rồi chăng.
Một tên nam tử trong đó mở lời:
- Nữ nhân của hắn bên cạnh có dáng dấp thật xinh đẹp....
Hai người cơ hồ đồng thời xem nhẹ Mục Vân, nhìn Vương Tâm Nhã.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã ở trong phòng nhỏ, một phen phiên vân phúc vũ, vừa qua khỏi không bao lâu, hiện tại Vương Tâm Nhã không chỉ thực lực cao cường, toàn thân tán phát ra hương vị của nữ nhân bị tưới nhuần, càng làm cho người ta thèm muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận