Vô Thượng Thần Đế

Chương 358: Mặc Dương

- Lý Trạch Lâm!
Nhìn thấy một bóng người kia, Lý Thông oa oa hét lớn:
- Ca, nhanh cứu ta, nhanh cứu ta!
Chỉ là một bóng người kia ở trong mắt Mục Vân, lại để người rất nhiều nghiền ngẫm.
Thiên hạ thật đúng là đủ nhỏ, lại có thể ở đây đụng phải Lý Trạch Lâm.
Xem ra, Lý Trạch Lâm này cũng là người của Tam Cực điện Lý gia.
- Vị này, không biết đệ đệ bất thành khí này của ta trêu chọc các hạ như thế nào!
- Xem kiếm!
Chỉ là đáp lại Lý Trạch Lâm, chỉ có trong tay Mục Vân đột nhiên xuất hiện trường kiếm.
Lý Trạch Lâm biến sắc, cũng vung ra một kiếm.
Kiếm của hắn, so với trước đó càng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mọi người ở đây chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của hắn đang lắc lư, lại không nhìn thấy bóng của trường kiếm kia.
Mà so với Lý Trạch Lâm, kiếm của Mục Vân lại là đại khai đại hợp chi thế, thế nhưng hết lần này tới lần khác, dù kiếm Lý Trạch Lâm rất nhanh, nhưng lại không cách nào đột phá phòng ngự của Mục Vân.
- Kiếm thế!
Nhìn Mục Vân, Lý Trạch Lâm kinh hô một tiếng nói.
Khó trách hắn giao thủ với Mục Vân luôn cảm thấy phía trước là vô số lực lượng lít nha lít nhít vô hình.
Kiếm thế kiếm khách, chỗ cường đại chính là ở chỗ mượn thiên địa chi thế cho mình dùng.
Không ngờ trước mắt hắn lại là một vị kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế, thần sắc Lý Trạch Lâm xiết chặt.
Tốc độ của khoái kiếm lại lần nữa bạo tăng, giờ phút này đám người chỉ có thể nhìn thấy hai đoàn giao chiến, hoàn toàn thấy không rõ tình huống trong lúc đó.
- Hả?
Chỉ là, theo giao chiến, Lý Trạch Lâm lại hơi sững sờ.
- Là ngươi!
Lý Trạch Lâm đột nhiên sợ hãi than.
- Ha ha... Thì ra là ngươi, khó trách, khó trách, ngày xưa bại trong tay ngươi, hôm nay ta ngược lại muốn xem thử, ngươi mấy năm này tiến bộ như thế nào!
Lý Trạch Lâm cười ha ha, giống như buông lỏng xuống, tốc độ xuất thủ càng nhanh.
Giữa không trung, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, kiếm và kiếm minh giao hưởng ra một khúc âm thanh vù vù.
Cuối cùng, nửa ngày sau, một tia máu tươi từ trong quang đoàn giao chiến bay ra. Ngay sau đó, một bóng người từ trong vòng chiến rơi xuống.
- Ca!
Nhìn Lý Trạch Lâm rơi xuống, sắc mặt Lý Thông một trận trắng bệch.
Liền Lý Trạch Lâm cũng bại, xong đời rồi, xong đời rồi!
- Ha ha...
Lý Trạch Lâm rơi trên mặt đất, cười ha ha nói:
- Hơn ba năm, ta vẫn không bằng ngươi, kiếm thế của ngươi quả nhiên đã đến cảnh giới đại thành?
- Khoái kiếm của ngươi cũng càng thêm thuần thục!
Mục Vân mỉm cười, rơi người xuống tới.
Hai bóng người nhìn nhau, đều cười lên ha hả.
Đối với Lý Trạch Lâm, Mục Vân chỉ cảm thấy người này tương đối có lòng dạ, làm người chính trực, cho nên ấn tượng của Mục Vân đối với hắn cũng không xấu.
Đồng thời, Lý Trạch Lâm bội phục kiếm thế Mục Vân, đối với lĩnh ngộ kiếm, Lý Trạch Lâm chỉ phục một mình Mục Vân mà thôi!
Nhìn thấy hai người giữa sân ngươi hát ta cùng, mọi người xung quanh triệt để trợn tròn mắt.
Hồng Thừa Thụ miệng run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Xong đời rồi, xong đời rồi, không ngờ Tử Mộc nhận biết với người Lý gia, Lý gia kia lại câu thông với Tề gia, lần này xong!
Hồng Thừa Thụ vốn cho rằng Mục Vân chỉ là tán nhân một giới, còn muốn mời chào hắn tiến vào Hồng gia, thế nhưng không ngờ, hắn lại quen biết Lý Trạch Lâm.
- Lý Thông, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhìn Lý Thông, Lý Trạch Lâm quát lớn.
- Ca, mặc kệ chuyện của ta, là Tề Vũ Hiên, hắn nói Hồng gia có lòng tạo phản, còn nói Hồng gia chứa chấp hung thủ giết người, nói ta tới xử lý, trả lại ta một vạn linh thạch cực phẩm.
Một vạn linh thạch cực phẩm, chính là một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, Tề Vũ Hiên này thật đúng là bỏ được.
- Ngươi, lập tức cút về gia tộc, nói rõ ràng tình huống ở đây, cút!
Lý Trạch Lâm đạm mạc nói.
- Vâng, vâng, ca, ta cút, ta cút!
Lý Thông sớm đã bị dọa đến tè ra quần.
Mà đổi thành một bên, Tề Vũ Hiên cuối cùng cũng hiểu rõ, Lý Trạch Lâm này không phải đến giúp hắn, mà là đến giúp Hồng gia!
- Tề Vũ Hiên, ngươi có lời gì muốn nói không?
Nhìn Tề Vũ Hiên, Lý Trạch Lâm lạnh lùng mở miệng nói.
- Không có!
- Tốt, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lần này giao nạp linh thạch năm nay cho Tam Cực điện nhiều hơn một lần, thuận tiện cũng giao nạp giúp Hồng gia, nhanh đi làm đi!
Lý Trạch Lâm khoát tay, không thèm để ý chút nào nói.
Nghe thấy Lý Trạch Lâm nói vậy, Tề Vũ Hiên như trút được gánh nặng, chắp tay, bỗng nhiên thở dài một hơi.
- Có thể, Lý Trạch Lâm, không ngờ ngươi lại là người của Tam Cực điện Lý gia, năm đó nhìn ngươi thần thần bí bí, không ngờ địa vị lớn như vậy!
- Ta lại không thể so sánh với ngươi!
Lý Trạch Lâm cười khổ nói:
- Ngươi ngay cả nhị tiểu thư Vương gia người ta cũng dám ngủ, ta so với ngươi, tính là cái gì?
- Ngươi...
- Khoảng thời gian này ngươi ngược lại biến mất không thấy tung tích, thế nhưng là toàn bộ Trung Châu lại loạn hết cả lên!
Lý Trạch Lâm cười nói.
- Nói như thế nào?
- Ngươi là không biết, một đại tuyệt địa của Trung Châu - Vạn Quỷ Phủ Quật lại chủ động xuất hiện, đây chính là chuyện làm chấn kinh toàn bộ thế lực trên đại lục.
- Vạn Quỷ Phủ Quật, hàng năm đều sẽ có một lần yếu kém, cách mỗi ba năm mới có thể chân chính mở ra một lần, chỉ là mọi người mỗi lần tiến vào, đều ngay cả cửa vào cung điện cũng không tìm được, chính là tổn thất không ít nhân mã.
- Thế nhưng ta nghe nói, nếu ai có thể tiến vào bảo tàng Vạn Quỷ lão nhân kia lưu lại thì sẽ đạt được Nhiếp Hồn Châu nổi tiếng của Vạn Quỷ lão nhân năm đó, còn có bảo tàng lấy không hết, dùng mãi không cạn!
Lý Trạch Lâm thở dài nói:
- Đây cũng là nguyên nhân hơn ngàn năm, dù chưa hề có người mở ra Vạn Quỷ Phủ Quật, thế nhưng mọi người vẫn chạy theo như vịt.
Nghe thấy lời này, Mục Vân ngẩn người.
Vạn Quỷ Phủ Quật, hắn vừa từ trong đó ra, bảo tàng sớm đã bị hắn dọn sạch, Nhiếp Hồn Châu cũng trên tay hắn.
Đại điện xuất hiện kia chẳng qua là điện trong điện thôi!
Giả huyệt!
Lần này, các thế lực lớn xuất mã nhất định sẽ lần nữa lực bất tòng tâm.
- Ngươi có biết hiện tại Nam Vân Đế Quốc như thế nào không?
Lý Trạch Lâm cười khổ một tiếng nói:
- Nơi này là đông bộ của Trung Châu đại lục, thuộc phạm vi thế lực Tam Cực điện, Nam Vân Đế Quốc là ở nam bộ Trung Châu, thuộc sở hữu Thánh Đan tông và Thiên Tà đảo, ta rời khỏi Nam Vân Đế Quốc đã được một đoạn thời gian, nghe nói chuyện của ngươi tại Nam Vân Đế Quốc, ta cũng phái người đi nghe ngóng, nhưng mà phải cần một khoảng thời gian mới có thể trở về báo cáo!
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Nhưng mà, có một tin tức, ta nghĩ hẳn phải nói cho ngươi!
Lý Trạch Lâm cười khổ một tiếng, nói:
- Tại khoảng cách Vân Khê thành ngoài vạn dặm, có một tòa thành trì, tên là Đông Vân thành, Đông Vân thành thành thị thuộc về thượng đẳng, mấy ngàn vạn nhân khẩu, mà bây giờ, trong Đông Vân thành, thế lực rắc rối phức tạp, gần đây ta nghe nói là đang tranh đấu, đoạt được vị trí phủ thành chủ.
- Ồ?
- Ta biết những chuyện này ngươi không có hứng thú, thế nhưng có người, ngươi khẳng định cảm thấy hứng thú.
- Ai?
- Mặc Dương!
Nghe được cái tên này, Mục Vân hơi sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận